Không cần lo lắng sẽ bị Nhạc Cận Ninh phát hiện ra, anh sẽ ly hôn cô. Hãy để cô ích kỷ lần này, sau này cô sẽ rất tốt với Nhạc Cận Ninh, cô sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho Nhạc Cận Ninh.
Chỉ cần bỏ đứa bé này, mọi rắc rối của cô đều được giải quyết. Bằng cách này, sau này cô sẽ không cần mỗi ngày đều lo lắng, mỗi ngày phải lo lắng về chuyện mang thai sẽ bị phát hiện, thật sự hành hạ cô muốn phát điên.
Đúng!
Bỏ đứa bé này! Trong lòng Niệm Ninh tạm thời đã có quyết định. Sau khi quyết định xong, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô đi vào phòng tắm, rửa mặt qua loa, lúc này mới xoay người đi xuống lầu chuẩn bị ăn sáng. Đợi đến khi cô xuống lầu, bà nội và Nhạc Cận Ninh đã ngồi trên ghế đợi cô.
Đôi mắt sâu thắm của Nhạc Cận Ninh hiện lên ý cười, anh nói: ‘Em đến đúng lúc lắm, anh đang chuẩn bị bảo chú Vương lên gọi em dậy.”
Niệm Ninh mỉm cười như không có chuyện gì, nói: ‘Gần đây em hơi mệt, nên em hơi buồn ngủ.”
Sau khi quyết định bỏ đứa bé, cô cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Niệm Ninh ngồi xuống bên cạnh Nhạc Cận Ninh, người hầu mang bữa sáng cho cô: ‘Mợ chủ, đây là món cháo hải sản yêu thích của cô chủ mà cậu chủ đặc biệt căn dặn làm.”
Người hầu đặt cháo hải sản trước mặt cô, hương vị hải sản cứ xộc vào mũi cô, cảm giác buồn nôn lại xuất hiện. Niệm Ninh vô thức che miệng lại, cố kìm nén cảm giác buồn nôn.
“Em sao vậy?” Nhạc Cận Ninh nhận thấy cô có gì đó không ổn. h Niệm Ninh không muốn để cho Nhạc Cận Ninh biết chuyện cô đang mang thai. Cô cười gượng gạo: ‘Không sao, có lẽ lại bị viêm dạ dày. Hôm nay em không muốn ăn cháo hải sản, đổi thành cháo trắng đi.”
Người hầu nghe thấy, đành phải đổi cháo hải sản trước mặt cô thành cháo trắng bình thường. Hương vị của hải sản dần biến mất, Niệm Ninh mới thở phào nhẹ nhõm và không còn muốn nôn nữa.
Tuy nhiên, Nhạc Cận Ninh vẫn không yên tâm hỏi: ‘Đúng rồi, báo cáo kiểm tra lần trước của em đã lấy rồi, anh bận rộn chuyện khác mà quên đọc nó. Em để báo cáo kiểm tra ở đâu?”
Trong lòng Niệm Ninh căng thẳng, lúc cô thấy trên bản báo cáo hiện ra kết quả xét nghiệm thai của cô là dương tính, cô đã vứt bản báo cáo kia đi rồi.
Em đã đọc báo cáo kiểm tra rồi.
Không có chuyện gì hết, chỉ là viêm dạ dày bình thường mà thôi, vì vậy em tiện †ay đặt nó ở sang một bên, anh thực sự không cần lo lắng.” Niệm Ninh thuận miệng nói. ị Bây giờ cô đã quyết định bỏ đứa bé trong bụng, vì vậy cho dù như thế nào, cô cũng không thể để Nhạc Cận Ninh biết cô đang mang thai.
Lông mày của Nhạc Cận Ninh nhíu chặt: “Viêm dạ dày? Vậy sao anh không thấy em lấy thuốc, hơn nữa qua lâu như vậy, em vân không khỏe, anh sẽ cùng em chuyển sang kiểm tra ở một bệnh viện tốt hơn.”
“Anh thực sự không cần phải lo lắng. Một thời gian nữa bệnh viêm dạ dày sẽ tốt hơn. Em sẽ từ từ điều dưỡng.”
Niệm Ninh năm chặt cái muỗng trong tay, rất sợ Nhạc Cận Ninh sẽ nghi ngờ cô.
Lông mày của Nhạc Cận Ninh vô thức nhíu lại. Cô từ chối hết lần này đến lần khác. Nếu anh nói trong lòng anh không nghỉ ngờ, điều đó là không thể.
Niệm Ninh nhìn vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh, biết rằng anh vẫn còn nghi ngờ cô.
Cô biết chuyện này không thể nói qua loa cho xong chuyện được. Cô khẽ thở dài nói: “Được thôi, nếu anh không tin, ở bệnh viện có hồ sơ lưu trữ. Em sẽ đến bệnh viện lấy một bản đem về cho anh. Bản báo cáo trước đó đã qua lâu rồi, em thật sự không nhớ đã để nó ở đâu. “