Trong lòng Niệm Ninh kêu lên một tiếng không tốt, nhưng đã quá muộn. Nụ hôn của Nhạc Cận Ninh dường như còn dữ dội hơn. Ngược lại, Niệm Ninh không có tí ti khả năng chống cự, chỉ có thể vô lực tiếp nhận.
Lúc Niệm Ninh nghĩ rằng hôm nay cô có thể chạy không thoát thì Nhạc Cận Ninh đột nhiên buông cô ra.
“Thấy em đã lâu chưa ngủ chung với bà em, hôm nay anh sẽ bỏ qua cho em.”
Nhạc Cận Ninh thở dài không biết phải làm sao, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ ăn sạch sẽ cô gái quyến rũ này.
Đợi đến khi Niệm Ninh phản ứng lại, chỉ nhìn thấy Nhạc Cận Ninh đã kiêm chế ngọn lửa trong người và bước vào phòng tắm. Nhạc Cận Ninh có tính là muốn chiếm lợi mà cuối cùng chính mình bị thiệt không?
Sau khi chiếm tiện nghi của cô, cuối cùng khó chịu nhất vấn là chính anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Niệm Ninh đột nhiên cảm thấy một chút buồn cười.
Nhưng mà, để tránh một lúc nữa anh đổi ý, cô chuồn khỏi phòng ngủ và ngủ với bà nội như cô mong muốn.
Niệm Ninh vừa bước vào phòng bà nội thì nhìn thấy bà ngồi bên mép giường dường như rất có tinh thần, hai mắt nhìn ra cửa sổ, cho đến khi cô bước vào, bà nội mới hoàn hồn.
“Bà ơi, sao muộn như vậy bà còn chưa ngủ ?” Trên mặt Niệm Ninh nở nụ cười nhàn nhạt, Niệm Ninh đi thẳng đến mép giường ngồi xuống.
Bà nội mỉm cười, nhẹ nhàng năm lấy tay cô, nói một cách chân thành: “Niệm Ninh, con phải quý trọng Cận Ninh. Bà có thể nhìn ra được cậu ấy giống hệt như ông nội con năm đó. Năm đó bà nội có thể nhận được tình yêu của ông con. Bà cũng tin rằng cô gái Niệm Ninh của chúng ta chắc chắn có thể nhận được tình yêu của cậu ấy, có phải không? “
Niệm Ninh không ngờ bà sẽ nói thẳng như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu.
Bởi vì tình yêu giống như nước, nóng lạnh tự biết. Cho dù Nhạc Cận Ninh là thật tình hay là giả dối, trái tim cô hiển nhiên sẽ không lừa dối cô. Nhưng khi nghĩ đến đứa bé trong bụng …Lòng Niệm Ninh đột nhiên trở nên nặng nề, nhưng cô không biểu lộ cảm xúc đau buồn này ra.
Thay vào đó, cô cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Được rồi, bà ơi, con biết rồi, con chắc chắn sẽ quý trọng anh ấy. Bây giờ đã quá muộn rồi.
Chúng ta nên đi ngủ thôi, được không bà? Nếu bà có gì muốn nói, ngày mai con sẽ tiếp tục nói chuyện với bà. “
Cô thực sự rất quý trọng Nhạc Cận Ninh. Nếu không có đứa trẻ này, bây giờ bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ cặp vợ chồng trên thế giới. Nhưng trên thế giới này, làm sao có thể có những chuyện hoàn hảo đến thế?
Đêm nay, Niệm Ninh không có ˆ cách nào an giấc. Cô mơ một giấc mơ, là một giấc mơ rất đáng sợ. Cô mơ thấy Nhạc Cận Ninh biết mình đang mang thai đứa con của người khác và đuổi cô ra khỏi nhà và muốn ly hôn với cô.
Trong giấc mơ, cô rất hoảng loạn, thực sự hoảng loạn, nhưng lại không có sức. Khoanh tay bó gối, chỉ có thể cúi đầu trước nó, giày vò cô đến phát điên.
“Aaa….” Niệm Ninh đột nhiên tỉnh dậy, trước mắt cô vấn là căn phòng quen thuộc.
Mặt trời buổi sáng sớm bao phủ toàn bộ căn phòng, nhưng nó không mang lại cho cô chút ấm áp nào. Nhớ lại giấc mơ đêm qua, nếu như là lúc trước, cô còn do dự với Nhạc Cận Ninh, thì bây giờ…
Cô đã biết rõ rằng mình thực sự không muốn rời xa Nhạc Cận Ninh. Cô muốn ở bên Nhạc Cận Ninh mãi mãi!
Nếu không có đứa bé này…
Đúng!
Không có đứa bé này, thì chuyện này có thể sẽ không bao giờ xảy rat Chẳng lễ cô thực sự muốn sinh con cho Tần Tuyết Tùng? Cho dù Nhạc Cận Ninh biết chuyện cô mang thai và ly hôn cô, cô cũng không thể sinh đứa bé này ra! Cô không muốn đứa bé này giống như cô, từ nhỏ đã không có một gia đình hoàn chỉnh.
Nghĩ đến đây, lần đầu tiên, Niệm Ninh có ý nghĩ muốn bỏ đứa bé này.
Hơn nữa, chỉ cần cô bí mật bỏ đứa bé mà không nói với Nhạc Cận Ninh, cô có thể xem như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.