"Nha Nhi, muội nói Tiểu Tiểu có thích ta không?" Liễu Đông Thanh nắm chặt cây trâm trong tay, trong lòng có chút thấp thỏm.
Liễu Nha Nhi ngọn núi mờ ảo phía xa, khẽ mỉm cười: "Có lẽ là thích.
Hơn nữa không phải ca đã mua cây trâm và sách rồi sao, nhất định Lâm cô nương sẽ thích."
Thật ra Liễu Nha Nhi muốn nói, nếu đối phương cũng thích mình, mình tặng gì người ta cũng sẽ vui vẻ.
“Vừa rồi đại ca vội vàng đi tìm cha chính là vì chuyện này sao?”
Liễu Đông Thanh cẩn thận bỏ cây trâm vào trong ngực, trả lời: “Đúng vậy, cha nói nếu Tiểu Tiểu cũng có ý cha sẽ tìm người làm mai tới cửa cầu hôn.”
“Lâm cô nương có biết tâm ý của ca không?”
Liễu Nha Nhi lo lắng ca ca nhà mình đơn phương, lại lo lắng Lâm cô nương bất đắc dĩ đồng ý cầu hôn, để chính bản thân mình chịu khổ.
"Nàng... Nàng biết được!"
Liễu Đông Thanh nhớ tới trước khi quay về, hắn đã nói với Tiểu Tiểu, nếu hắn tìm người làm mai tới cầu hôn nàng có đáp ứng không.
Nàng ấy đã gật đầu, cho nên hắn mới gấp không chờ nổi vội vàng trở về.
“Ai, Nha Nhi muội đi đâu vậy? Đi hướng bên này.”
Liễu Nha Nhi không biết Tần Mộc có ý gì, nghiêng đầu vẻ mặt mờ mịt.
“Muội bóp thử đi, không gầy chút nào!”
Liễu Nha Nhi bị hành động này của hắn chọc cười, cười xong mới đưa tay lên nhéo mặt Tần Mộc.“Đông Thanh ca về rồi sao? Hết buổi vừa rồi hàng vừa đưa tới, Nha Nhi có muốn nhìn hay không?” Tần Mộc đóng cửa được một nửa lại đẩy ra, nghiên người để Liễu Nha Nhi đi vào.
Tấm biển màu xanh đen bốn chữ lớn sơn sơn vô cùng thu hút, Liễu Nha Nhi cũng rất vừa lòng.
“Đến lúc đó khai trương cửa hàng đường, có lẽ ngươi phải vất vả hơn rất nhiều.”Liễu Nha Nhi quay đầu: “Muội đi tìm Tần Mộc!”
“Ta đi cùng với muội, cũng đã lâu rồi ta chưa được gặp hắn.”
“Không cần! Không phải ca nên quay về thương lượng với cha chuyện cầu hôn sao, về phần Tần Mộc lát nữa hắn về không phải ca sẽ gặp được sao?”“Không vất vả, ta cũng không cần tốn sức!”
“Vất vả, ngươi xem ngươi đi, gầy mất rồi.” Liễu Nha Nhi phát hiện hình như Tần Mộc gầy đi một chút, có hơi đau lòng.
Tần Mộc nghiêng đầu, để mặt sát lại gần.Liễu Đông Thanh nghĩ cũng đúng, nên dặn dò muội muội cẩn thận lại quay về huyện nha. Nếu hắn biết muội muội hắn ghét bỏ hắn vì hắn là bóng đèn mới tìm lý do này để thoái thác, chỉ sợ sẽ đau lòng đến mức muốn đánh Tần Mộc một trận mất.
Tới cửa hàng nước tương lại không nhìn thấy Tần Mộc. Hồ chưởng quầy nói, Tần Mộc tới cửa hàng mới. Liễu Nha Nhi không muốn chờ, nên tự mình đi qua đó.
Cửa hàng mới ở phố Thành Dương chợ phía đông, là nhà đầu tiên trên phố, đoạn đường lại tấp nập người qua lại, cửa hàng cũng rộng lớn hơn. Vẫn giống như hàng nước tương bên kia, lầu hai vẫn dùng làm nơi nghỉ ngơi.Trong ngoài cửa hàng đều đã sửa chữa lại một lượt, chỉ còn thiếu món chiêu bài chưa đưa đến đây.
Tần Mộc đang chuẩn bị đóng cửa, lại nhìn thấy Liễu Nha Nhi tới đây, sủng nịch nói: “Không phải nói cửa hàng có ta là được rồi sao, sao muội còn tới đây?”
“Ta cùng ca ca đi mua đồ, thuận tiện tới đây nhìn xem, hàng đã đưa tới rồi sao?”
“Có phải không gầy đúng không?” Tần Mộc cười hỏi.
Khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt lại dựa sát trong gang tấc.
Liễu Nha Nhi không tự giác được nuốt nước miếng, cố gắng đèn ném xúc động trong lòng xuống.
Kìm nén, kìm nén!
Liễu Nha Nhi thu tay lại, thở dài một hơi, trong lòng lại thầm niệm: "A di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc!"
“Nha Nhi, muội sao vậy, sao sắc mặt lại không tốt, có phải không khỏe chỗ nào không? Muội ngồi đây một lát, ta đi mời đại phủ.” Tần Mộc đặt mu bàn tay lên trán Liễu Nha Nhi, cũng may không có nóng.
“Không...... Ta không có việc gì, ta rất tốt! Đúng rồi, thời gian này Hồ chưởng quầy kia làm việc như thế nào?” Liễu Nha Nhi vội vàng chuyển đề tài. “Dù sao cũng từng làm chưởng quầy, tay chân nhanh nhẹn, năng lực tạm được.”
Xưởng đường đã sớm xây xong, các thiết bị cần thiết cũng đã đưa đến, chỉ cần chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa thu hoạch mía sẽ lập tức bắt đầu.
Mà cửa hàng nước tương đã sớm đi vào quỹ đạo, không cần quá nhọc lòng, sau này giao cho Hồ chưởng quầy xử lý.
Tần Mộc sẽ toàn tâm toàn ý lo cho cửa hàng đường.
Lại nói tiếp, trước khi đến Sài Tang, Liễu Nha Nhi chưa từng biết Tần Mộc lại giỏi kinh thương, quản lý như vậy, so với nàng là người hiện đại chỉ có hơn chữ không kém.
Thậm chí còn nghĩ ra cách tiêu thụ mạnh hơn Liễu Nha Nhi mấy phần.
Càng khó hơn là hắn không phải gian thương chuộc lợi, không quên sơ tâm, chỉ có chân thành.
Có đôi khi Liễu Nha Nhi còn nghĩ nàng có tính là nhặt được vật báu hay không?
Nàng phụ trách nghĩ cách kiếm tiền, Tần Mộc phụ trách kinh doanh quản lý. Cường cường liên hợp, trở thành nhà giàu số một Đại Lương.
“Nghĩ cái gì mà mất hồn vậy!”
Liễu Nha Nhi nâng cằm lên, đắc ý nói: “Ta đang nghĩ sau này chúng ta sẽ kiếm rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền.”
“Chuyện kiếm tiền để ta làm, muội ở nhà đếm tiền là được.”
Tần Mộc đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại nói: “Ta từng hỏi Liễu thúc, năm kia bệ hạ khai thông buôn bán với các nước khác. Lĩnh Nam chúng ta ở biên giới với Xiêm La, ta nghĩ, chúng ta có thể tổ chức một thương đội đưa nước tương và đường đến Xiêm La. Không chỉ có thể đổi bạc trắng, còn có thể đổi đò vặt,mua chút hương liệu bán về kinh thành hoặc Giang Nam.”
“Việc này cha ta như thế nào không nói với ta khởi quá?”