"Đại ca có phải ca... vừa ý cô nương nào hay không? Liễu Nha Nhi cố ý kéo âm điệu thật dài.
Mặt Liễu Đông Thanh càng đỏ hơn.
Xem ra, Liễu Nha Nhi đoán đúng rồi.
“Là cô nương nhà ai?”
“Lâm...... Lâm gia thôn!”
Liễu Nha Nhi bày ra dáng vẻ thì ra là thế, lại hỏi: “Cho nên ca muốn tới chợ phía tây là vì muốn mua đồ tặng cho Lâm cô nương?” “Đúng vậy! Ta cũng không biết cô nương gia thích cái gì, cho nên mới đề Nha Nhi đi cùng, giúp đỡ lựa chọn.” Trong đầu Liễu Đông Thanh hiện ra khuôn mặt của Lâm Tiểu Tiểu lại không tự giác được cong khóe miệng, ngay cả mặt mày cũng tràn đầy ý cười.
Chậc chậc chậc, toàn mùi của tình yêu!
Chỉ là Liễu Nha Nhi cũng không hâm mộ, nàng có Tần Mộc.
"Đúng rồi, đại ca và Lâm cô nương quen biết như thế nào?
Liễu Đông Thanh vừa đi vừa kể lại chuyện xưa của hắn và Lâm Tiểu Tiểu.
Cuối cùng vẫn là Liễu Đông Thanh chủ động tìm Lâm Tiểu Tiểu, đầu tiên là biểu lộ lòng biết ơn với nàng ấy, lại nói sau này Lâm Tiểu Tiểu không cần giúp hắn nấu cơm, tự hắn có thể làm được.
Lâm Tiểu Tiểu vừa nghe xong lời này lập tức phồng má lên nói: “Tiên sinh nấu cơm chưa chín kỹ, nấu đồ ăn cũng quá mặn, như vậy sao có thẻ ăn no? Không ăn no thì lấy sức đâu mà dạy học? Mấy đứa trẻ trong núi nhờ phúc của Liễu đại nhân mà có cơ hội. Mà trong những đứa trẻ đó có hai muội muội của ta, hơn nữa chuyện này thôn trưởng gia gia đã đồng ý, tiên sinh cũng không nên từ chối ý tốt của thôn trưởng gia gia. Ngài chỉ cần lo dạy bọn nhỏ học là được, những chuyện khác để chúng ta làm.”Lâm Tiểu Tiểu nói ý tưởng này cho thôn trưởng và cha mẹ cũng được bọn họ ủng hộ.
Nhưng dù sao cũng là cô nương trẻ tuổi, vì không muốn người khác nói xấu nàng đều nấu cơm xong xuôi trước khi tan học, cũng không đối mắt với Liễu Đông Thanh.Trong núi vốn đã không có bao nhiêu đồng ruộng, mầm cây trà lại mới reo được hai năm, còn chưa thể thu hoạch, cho nên so với thôn dân ngoài núi bọn họ cũng rảnh rỗi hơn rất nhiều.
Có một lần, trong lúc vô ý Lâm Tiểu Tiểu nghe thấy hai muội muội nói chuyện nói là Liễu phu tử tốt như thế nào, lợi hại đến mức nào, chỉ là không biết nấu cơm. Nấu cơm không chín, đồ ăn thì mặn chát như không tiếc tiền muối.Lúc đầu Lâm Tiểu Tiểu nghe thấy còn vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến một nhà Liễu tri huyện vì giúp người miền núi bọn họ có cuộc sống tốt hơn mà hao hết tâm tư. Bây giờ Liễu phu tử không sợ khổ chạy vào núi dạy học, nhưng đến ngay cả cơm ăn cũng không ngon vậy đúng là không nên.
Suy nghĩ như vậy, Lâm Tiểu Tiểu lập tức quyết định sau này đến học đường giúp Liễu phu tử và những học sinh ở lại nấu cơm.Lâm Tiểu Tiểu la người Lâm gia thôn, nhà cách học đường ở núi Bách Mộc không xa. Cha Lâm Tiểu Tiểu là nông dân chính gốc, thân thể nương nàng không tốt, hai muội muội song thai cũng chỉ mới sáu tuổi. Vì muốn ở lại nhà làm việc giúp cha mẹ đỡ chút gánh nặng nên chủ động động từ chối người đến cầu hôn. Kết quả vừa ở đã ở tới năm mười bảy tuổi còn chưa làm mai.
Vốn dĩ Lâm Tiểu Tiểu tính toán cả đời không gả chồng, ở lại phụng dưỡng cha mẹ chăm sóc muội muội.Lâm Tiểu Tiểu nói gì nữa, Liễu Đông Thanh cũng không nhớ rõ, trong đầu hắn đều là “Chưa chín kỹ, quá mặn.”
Liễu Đông Thanh cố gắng nhớ lại hương vị mình nấu đồ ăn trước đây, nhất thời chưa kịp trả lời.Lâm Tiểu Tiểu thấy tiên sinh không nói gì còn tưởng hắn đồng ý cho mình tiếp tục nấu cơm, vẻ mặt vui vẻ chạy về thôn.
Chỉ để lại Liễu Đông Thanh đứng trong gió suy nghĩ linh tinh.
Sau đó, có mấy lần Lâm Tiểu Tiểu nấu ăn xong sẽ trốn đến bên ngoài học đường trộm nghe phu tử dạy mấy đứa nhỏ đọc sách. Phu tử dạy một câu, nàng ấy cũng im lặng đọc theo một câu. Phủ tử dạy bọn nhỏ viết chữ, nàng ấy cũng nhặt nhánh cây viết trên mặt đất, chỉ là chữ viết quá xấu nhìn như con cua bò ngang.
Nàng ấy còn cho là mình trốn rất kỹ không ai nhìn thấy, lại không biết Liễu Đông Thanh đã sớm phát hiện ra chỉ là không vạch trần mà thôi.
Sau đó, Liễu Đông Thanh can nàng ấy lại nói: "Ngươi muốn học viết chữ sao?"
Lâm Tiểu Tiểu không nói muốn, cũng không nói không muốn chỉ trề môi rơi nước mắt.
Liễu Đông Thanh hoảng sợ, không biết làm như thế nào. Hắn không biết mình chọc đến Lâm cô nương ở đâu, muốn dỗ người ta lại không biết phải nên dỗ thế nào. Cuối cùng chỉ có thể dỗ dành như ngày nhỏ nói với muội muội: “Lâm cô nương đừng khóc, chờ ta được nghỉ tắm gội, quay về thành mua kẹo cho cô nương có được không?”
Lâm Tiểu Tiểu cũng không giống Nha Nhi nhà hắn nói “Được”, hai mắt nàng ấy ngập tràn nước mắt, nhìn chằm chằm Liễu Đông Thanh, hỏi: “Liễu tiên sinh, ta thật sự...có thể học viết chữ với ngài sao?”
“Đúng vậy!”
"Cảm ơn, cảm ơn Liễu tiên sinh!" Nói xong, nước mắt Lâm Tiểu Tiểu lại như vỡ đê, càng khóc càng lớn.
"Cơm nấu xong ở trong nồi, tiên sinh mau dùng cơm đi! Ta về nói cho cha mẹ biết, ta cũng có thể đọc sách viết chữ." Lâm Tiểu Tiểu vừa rồi còn khóc đến rối tinh rối mù, lúc này lại cười vô cùng xán lạn.
Liễu Đông Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ nữ nhân thật đúng là sinh vật kỳ quái, khiến người khác không thể nào đoán được.
Từ đó về sau, mỗi lần nấu cơm xong, Lâm Tiểu Tiểu sẽ đến học đường cùng nhau đọc sách. Có lẽ do tuổi lớn hơn, lại thông minh cho nên học rất nhanh.
Lâm Tiểu Tiểu nghiêm túc lại hiếu học, có đôi khi gặp phải vấn đề không hiểu nàng ấy sẽ đứng lên hỏi tiên sinh, Liễu Đông Thanh cũng kiên nhẫn giải đáp.
Cũng chính vì như vậy, Liễu Đông Thanh động tâm.
Bắt đầu thích người ta như thế nào, vì sao lại thích hắn cũng không nhớ rõ. Hắn chỉ biết, ngay từ đầu sợi dây kiên định trên người Lâm Tiểu Tiểu khiến hắn cảm động. Sau đó khi ở gần cạnh nàng, tim hắn sẽ lập tức nhảy bang bang không ngừng, mặt cũng đỏ hết lên.