Hậu viện nha môn, Liễu Nha Nhi nhìn ngải thảo và hoa cúc trên cái sàng lại cảm thấy khó khăn.
Chỉ vì muốn làm nhang muỗi này cần có bột xương xa.
Trước đây không nhớ kỹ mỗi lần ăn cá, đều ném hết xương cho mèo hoang ăn.
Thứ này không có nơi nào bán, khiến Liễu Nha Nhi buồn đến khó chịu.
Tiền thị đem chăn ra phơi, vừa quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ này của cháu gái: "Nha Nhi sao vậy? Sao lại mặt ủ mày chau, Mộc Nhi bắt nạt ngươi sao?"
“Sao hắn dám bắt nạt cháu chứ? Là do cháu đang nghĩ ca ca ở trong núi, không tránh khỏi trong núi có nhiều muỗi, muốn làm một ít nhang muỗi. Nhưng làm nhang muỗi cần có xương ca, thứ này cũng không có nơi nào bán.”
“Ta còn tưởng là chuyện gì lớn. Ngươi cũng không cần quá vội vàng, cùng lắm ngay mai chúng ta mua cá ăn, giữ xương lại là được. Nếu không được vậy tới đến mấy nhà hàng xóm nói một tiếng, nếu nhà ai ăn cá có thể giữ xương lại cho ta.” Tiền thị buồn cười, nhìn khuôn mặt nhỏ của cháu gái nhăn lại, bà còn tưởng là chuyện khó như thế nào.
Liễu Nha Nhi vừa nghe liềm cảm thấy cách làm này rất tốt, liền bật cười: “Vẫn là nãi nãi lợi hại, cháu còn chưa nghĩ đến.”
"Ngươi đó, trong lòng nghĩ quá nhiều chuyện. Nghĩ này nghĩ kia, lại không nghĩ tới chuyện này. Được rồi, không cần buồn phiền nữa, nãi nãi đi chợ mua đồ ăn, thuận tiện mua một con cá về, Nha Nhi có muốn đi hay không?"
Liễu Nha Nhi đảo ngải diệp và hoa cúc trên sàng, lắc đầu: "Cháu không đi, lát nữa còn phải tới nhà thợ mộc nữa."
"Được, vậy nhớ chú ý một chút hiểu không?"
“Vâng!”
Kết quả vừa nâng lên, người thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống đất.
Đồ đệ của Hạ thợ mộc tay mắt lanh lẹ, lại không dám đi tới đỡ Liễu Nha Nhi, chỉ nắm lấy túi trong tay Liễu Nha Nhi, khiêng lên vai: “Liễu tiểu thư, ta đưa ngài về phủ.”Sát đường cuối hẻm là nhà thợ mộc, thợ mộc Hạ đang bào gỗ, nghe tiếng nước chân vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy thiếu nữ tươi đẹp.
Liễu Nha Nhi có quen với Hạ thợ mộc, thùng gỗ ở xưởng nước tương đều đặt làm ở chỗ hắn. Liễu tiểu thư là khách hàng lớn, không biết lần này lại muốn làm thứ gì, liền hỏi: “Liễu tiểu thư sao lại tới đây? Ngài muốn làm gia cụ gì sao?”Liễu Nha Nhi vội vàng xua tay: “Không cần không cần, mình ta có thể khiêng được, không cần chậm trễ ngài làm việc, ta lập tức trở về.”
Chỉ nghe Liễu Nha Nhi “Ai nha” một tiếng, hai tay nắm túi gỗ vụn, dùng toàn lực.“Kia...... Vậy làm phiền tiểu ca.” Liễu Nha Nhi xấu hổ cười.
Gỗ vụn ẩm ướt đổ ra tấm vải dầu, Tiền thị cũng mua đồ ăn trở về, tay khác còn xách một thùng gỗ nhỏ. Liễu Nha Nhi nhớ rõ, khi nãi nãi ra ngoài cũng chỉ mang theo mình giỏ đồ ăn.“Hạ sư phó, lần này ta tới không làm đồ gì cả, chỉ muốn hỏi mua một chút vụn gỗ của ngươi mà thôi.”
Vừa nghe tới vụn gỗ, Hạ thợ mộc lập tức hoang mang không thôi. Thứ này không dùng để làm gì, lấy làm củi bếp còn bị ghét bỏ vì nhiều khói: “Thứ này sao còn cần phải mua? Ngài muốn bao nhiêu ta lây cho ngài.”
“Ta đây đành da mặt dày cảm tạ Hạ sư phó!” Liễu Nha Nhi cười, đưa cái túi trong tay tới.
“Ngài không cần khách khí, ở đây còn nói gì mà cảm tạ hay không cảm tạ. Nhưng mấy thứ này còn chưa có làm khô, rất nặng. Ta để đồ đệ mang về cho ngài.” Hạ thợ mộc lấy xong vụn gỗ liền hướng vào trong nhà gọi đồ đề lên.
Liễu Nha Nhi chạy tới đỡ đồ, chờ đến khi thấy rõ thứ trong thùng liền nhảy dựng lên, hỏi: “Nãi nãi, sao người còn mua cả ba ba?”
"Ta mua lúc nào, là vợ Hồ Lão Đại ở thôn Biên Hà đúng lúc ra chợ bán cá, thấy ta lại nhất định muốn tặng con ba ba này cho ta. Nói cha ngươi vì Sài Tang vất vả mệt nhọc, ba ba này mang về thặng cho cha ngươi tẩm bổ. “
Liễu Nha Nhi đã từng nghe qua Hồ Lão Đại này.
Năm nay mấy nhà trồng mía có cả nhà hắn.
Nhà hắn cũng trồng nhiều nhất, một lần đã trồng mười lăm mẫu.
Chỉ là vì sao vợ Hồ Lão Đại nghĩ như thế lại muốn đưa ba ba cho nãi nãi.
Tiền thị dường như nhìn ra được nghi ngờ trong lòng Liễu Nha Nhi, nói: "Nghe nói lúc trước cả nhà Hồ Lão Đại đều chạy nạn tới nơi khác, ở bên ngoài cắt quả quýt cho người ta, đến cả chỗ ở cố định cũng không có. Sau đó người trong thôn bọn họ nói cho hắn biết chuyện của cha ngươi, bọn họ mới bán tín bán nghi quay về Sài Tang. Kết quả mấy năm nay dựa vào trồng cải dầu và đậu nành còn có thể tích cóp được một số tiền. Chuyện này vì muốn cảm tạ cha ngươi, nên nhất định đưa ba ba cho ta."
Nói tới đây Liễu Nha Nhi đã nhớ hết về Hồ Lão Đại này. Đây còn không phải là người trước đây dùng vôi cải thiện thổ nhưỡng sao? Xem ra Hồ Lão Đại này cũng là người quyết đoán.
“Nhưng ta sao có thể lấy không của nàng? Ba ba rất có giá, ta không thể từ chối ý tốt của nàng, lại nghĩ tới cha ngươi này đêm bận rộn công vụ đúng là rấ vả. nên mua cá trong quầy của nàng. Tính như vậy cũng không xe là lấy không.
Lúc này Liễu Nha Nhi mới nhìn giỏ đồ ăn, hơn phân nửa đều là cá.
“Nhiều cá như vậy, chúng ta phải ăn đến khi nào mới hết?”
“Uớp muối phơi khô có thể để được lâu một chút, lại không sợ hư. Vừa lúc không phải Nha Nhi cần xương cá sao, buổi tối ta làm nhiều cá một chút, để Tiền huyện thừa bọn họ tới ăn cơm, trong khoảng thời gian này vì chuyện sửa đường, bọn họ đều vô cùng mệt mỏi.”
“Nãi nãi, vậy buổi tối để cháu nấu cơm.” Liễu Nha Nhi xách thùng ra sau bếp, lại đi tới thính đường nói mấy người Tiền huyện thừa buổi tới ở lại ăn cơm. Thông báo xong lại tới hậu viện, giúp Thiền thị làm thịt cá.