Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 178




Tần Mộc nhìn trần nhà, cũng không biết nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói: "Đông Thanh ca, thật ra Nha Nhi hiểu tâm ý của ngươi. Nhưng Nha Nhi nói, Tiền nãi nãi chỉ có mình ngươi là cháu trai, Liễu thúc chỉ có mình ngươi là nhi tử, Nha Nhi cũng chỉ có một mình ngươi là ca ca. Nàng không biết chấp niệm trong lòng ngươi nhưng nàng biết khát vọng của ngươi. Nàng nói ngươi muốn lên chiến trường giết địch bảo vệ quốc gia, nàng vô cùng kính nể. Nàng nói đạo kiếm không có mắt, nàng sợ, nàng không nỡ."

Tần Mộc trở mình, quay sang một bên, thấp giọng nói: "Đông Thanh ca, Nha Nhi nói nếu một ngày nào đó Đại Lương có ngoại địch tới xâm phạm, ngươi muốn ra chiến trường đầu rơi máu chảy nàng cũng không cản. Nhưng bây giờ biên quan Đại Lương vẫn yên bình nàng không muốn ngươi đi tòng quân."

"Ừ!"

“Tần Mộc, lúc ta không có ở nhà, làm phiền người thay ta chăm sóc cho mấy người trong nhà nhiều hơn.”

“Được, không cần Đông Thanh ca nói ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ… Chờ khi nào cửa hàng rảnh rỗi, ta sẽ tới thăm ngươi. Đông Thanh ca cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Được!”

Sau khi đối thoại đơn giản, hai người đều im lặng.

Tần Mộc không biết bắt đầu từ khi nào, người nhanh mềm nhanh miệng như Đông Thanh ca ngày càng ít nói. Hắn đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, khi đó bọn họ chỉ nghĩ phải lấp đầy bụng như thế nào, không có những suy nghĩ khác.

Nhưng đến khi bọn họ trưởng thành, trong lòng người nào cũng trộm giấu một đống chuyện trong lòng không nói cho người khác biết.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Mộc thu dọn đồ đạc rời khỏi núi. Hắn biết Tiền nãi nãi nhất định cả đêm không ngủ yên, lo lắng tình hình trong núi. Mới vừa ra khỏi núi, đã nhìn thấy Hạ Huy ngồi trước xe ngựa, chờ ở chân núi.

Trở về thành, Tần Mộc không đi thẳng đến cửa hàng mà về huyện nha trước nói tình hình trong núi cho Tiền nãi nãi, để Tiền thị yên tâm không cần lo lắng.

Tần Mộc không ở đây hai ngày, cửa hàng đều do Liễu Nha Nhi trông coi.

Thật ra cửa hàng cũng không có chuyện gì bận rộn, chỉ là Tần Mộc cảm thấy chỉ cần phải tới cửa hàng đến khiến Liễu Nha Nhi mệt nhọc. Lúc này, trong tay hắn đang cầm là nước lạnh và điểm tâm nguội.

“Muội lên lầu nghỉ ngơi đi. Đây là bánh đậu xanh Bách Vị Phương mới làm, nghe nói làm theo khẩu vị Giang Nam, bên trong có bỏ thêm dầu mè và đậu đỏ xay nhuyễn. Nha Nhi nếm thử đi, nếu cảm thấy ngon vậy ngày mai ta lại mua cho muội.” Tần Mộc đưa bánh và điểm tâm qua.

Liễu Nha Nhi cầm ba miếng bánh, lại cắn một miếng nhỏ: “Không có, ta cảm thấy độ ngọt vừa đủ.”

“Tốt, Nha Nhi thích là tốt rồi. Đúng rồi Nha Nhi, thôn dân trong núi Bách Mộc rất thuần phác, nhiệt tình, bọn họ đều vô cùng tôn kính Đông Thanh ca, muội chớ có lo lắng.” Đến lúc này, Tần Mộc mới nhớ tới chuyện trong núi.

Nói đến núi Tần Mộc, mặt Liễu Nha Nhi lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Cho tới nay bọn họ đều ở đồng bằng, Tiểu Vương Trang trước đây cũng có núi nhưng cũng chỉ có hai ngọn. Đối phó với con muỗi mùa hè cũng chỉ cần đốt một cải diệp. Nhưng hôm nay nơi ca ca nàng đang ở là bên trong lòng núi, chuột trùng xà kiến tất nhiên không cần nói tới, chỉ mình muỗi cũng có thể khiến người đi mất.

Lá ngải có thể đuổi muỗi nhưng hiệu quả vẫn kém hơn nhang muỗi thời sau rất nhiều.

“Mùa hè ở Sài Tang tới sớm, vừa bắt đầu tháng ba, thời tiết đã rất nóng. Năm trước ta gặp Mạnh đại ca, để hắn mang mấy tất vải tơ lụa về. Tính ngày tháng có lẽ rất nhanh sẽ quay về, đến lúc đó dùng để làm váy cho Nha Nhi.”

“Ai nha, nghe nói son phấn Giang Nam tinh tế, dưỡng người, lúc trước không nhớ tới, lần sau lại để Mạnh đại ca mang về. Còn có......” Tần Mộc còn muốn nói, trong miệng đã bị nhét một miếng bánh đậu xanh.

Tần Mộc thầm nghĩ, bánh đậu xanh này đúng như chưởng quầy cửa hàng nói, bên trong trộn lẫn dầu vừng và đậu đỏ nghiền. Vị tinh tế mềm mại, chỉ là có hơi ngọt, cũng không biết Nha Nhi có thích hay không?

Đợi nuốt hét bánh đậu xanh mới hỏi: “Nha Nhi cảm thấy bánh đậu xanh này quá ngọt phải không? Nếu không thích, ngày mai ta lại mua món khác cho muội?”“Sao ngươi lại tới đây sớm vậy?”

Hạ Huy duỗi cánh tay kéo Tần Mộc lên xe ngựa, nói: “Hôm qua ngài chỉ nói sáng nay quay về, tiểu nhân không biết canh giờ cụ thể lại sợ ngài xuất phát sớm phải đợi, nên tiểu nhân đi sớm một chút.”

“Vất vả cho ngươi rồi!”

“Không vất vả, cái này có gì mà vất vả. Tần công tử ngồi vững, đoạn đường này không dễ đi, rất xóc nảy.” Hạ Huy đánh một roi lên lưng ngựa, con ngựa chịu đau lập tức chạy nhanh như gió lớn.Mấy năm trước nàng bận rộn chuyện làm ruộng không nghĩ tới chuyện nghiên cứu làm nhang muỗi, trước mắt vì ca ca của nàng, nàng quyết định thừa dịp nước tương còn chưa ra khỏi thùng, thử làm một ít nhang muỗi đơn giản xem sao.

“Ta về phủ, ngươi vất vả một chút, chờ mấy ngày nữa sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi. Bánh đậu xanh này ngươi chia cho mấy người A Trụ đi, ta đi đây.” Liễu Nha Nhi đặt bánh đậu xanh lên quyền, cầm nước lạnh lập tức ra ngoài.

Trên đường đi, Liễu Nha Nhi vẫn luôn nghĩ tới cách làm nhang muỗi kiếp trước.

Khi còn nhỏ, mùa hè năm nào nhà nàng cũng làm một chút nhang muỗi. Nhưng nàng chỉ nhớ rõ nguyên liệu và xem cha mẹ làm cũng chưa từng tự tay làm thử, cũng không biết có thể làm ra được hay không.