Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 149




Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa nha môn Vĩnh Bình phủ.

Trên xe ngựa, một nam tử mặc quan bào tay phải xách một chiếc bình gốm nhỏ, tay trái đặt trong túi cũng không biết bên trong đặt thứ gì.

Mã phu phủ nha nhận dây cương, khinh thường bĩu môi.

Hắn nhận ra nam tử mặc quan phục này đúng là Liễu tri huyện thành Sài Tang, năm trước đã tới phủ nha một lần.

Mã phu dẫn ngựa tới chuồng ngựa, ném một nắm cỏ qua: "Chủ nhân nhà ngươi thật đúng là không có mắt nhìn, nào có người nào tặng lễ lại keo kiệt như vậy."

Thính đường phủ nha, hai tay cha Liễu cầm đồ đứng thẳng trước bàn Trần tri phủ.

Trần tri phủ chỉ xem xét liếc mắt nhìn một cái, lại cúi đầu nhìn quyển sách trong tay.

Năm ngoái Liễu tri huyện mới mất một nghìn lượng bạc của hắn, làm hắn đau lòng suốt một tháng.

Hắn vốn còn tưởng họ Liễu này có thể hiểu được nỗi khó xử của mình, nhưng bây giờ chỉ mới nửa năm không ngờ lại tìm tới đây.

Hiện tại hắn nhìn thấy Liễu tri huyện đã đau đầu, cũng không nói để người ngồi xuống.

"Trần đại nhân, gần đây ngài có khỏe không?" cha Liễu mặt không đổi sắc nói.

Trần tri phủ đang giận, cũng không khách khí sáo hàn huyên: “Linh Nam là nơi xa, từ trước đến nay triều đình đều không coi trọng bên này, nhân dân đều nghèo khổ. Hôm nay Sài Tang muốn có bạc, ngày mai Sương Lâm muốn có bạc, sau này Mộc Dương cũng muốn có bạc, tất cả đều cần bạc, bản quan lấy đâu như vậy cho các ngươi? Nhà địa chủ cũng chưa có lương thực bỏ vào nồi.”

Oán giận xong một hồi, Trần tri phủ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, lại tận tình khuyên bảo: “Bản quan biết Liễu đại nhân là một vị quan tốt, một lòng vì dân. Nhưng bản quan thật sự không lấy bạc ra nữa, bản quan......”

“Đại nhân!” cha Liễu cắt ngang Trần tri huyện.

Cha Liễu đưa bình gốm lên án thư trước, nói: “Lần này hạ quan tới Vĩnh Bình phủ không phải vì tiền, chỉ là có một ít đồ muốn mang tới cho đại nhân.”

Trần tri phủ không tin.

“Đại nhân mời xem!”

Cha Liễu nói xong mở nắp bình gốm ra, mùi hương thực vật nồng đậm lập tức tản ra ngoài.

Trần tri phủ nghi ngờ, thăm dò nhìn qua bình gốm, chất lòng không rõ màu sắc. Nâng bình gốm lên nhẹ nhàng quơ quơ, kinh ngạc hỏi: “Đây là... đây là dầu?”

“Đúng vậy!”

“Người tới, mau tới đây!” Trần tri phủ hô to.

Chỉ một lát sau, đã thấy một sư gia vội vàng đi vào, đầu tiên lại chắp tay thi lễ mới hỏi: “Đại nhân có chuyện gì phân phó?”

“Lấy một cái chén nhỏ và muỗng tới dây!”

Chất lòng vàng óng lấp lánh được múc ra chén.

Trần tri phủ không còn dáng vẻ khóc than như trước kia, nghiêm mặt nói: “Đây là dầu gì? Lại từ đâu mà đến?”

“Bẩm đại nhân, đây là dầu hạt cải, mùi hương nồng đậm nên cũng gọi là dầu mè. Cũng do Sài Tang chúng ta ép cải dầu ra.”

“Ý của ngươi là đây là dầu do Sài Tang các ngươi làm ra?”

“Đúng vậy!” Cha Liễu nói, lại đặt túi lên bàn, cởi dây thường bên trên. Nói tiếp: “Mặc dù đất vùng Lĩnh Nam là đất đỏ, nhưng một mẫu cải dầu ít nhất cũng có thể trồng được một trăm năm mươi cân hạt, cũng ép ra được bốn mươi cân dầu.”

“Thật sự?”

Cha Liễu ôm quyền khom người, kiên định nói: “Hạ quan không dám lừa gạt đại nhân!”

Trần tri phủ lại nâng tay lên nắm một nắm hạt giống, dùng lòng bàn tay nắn vuốt: “Đây là hạt giống cây cải dầu?”

“Bẩm đại nhân, đây đúng là hạt giống cây cải dầu. Không dối gạt đại nhân, hay cây cải dầu ngày thường để nấu ăn thật sự có thể làm dầu.”

Trần tri phủ kinh hãi, không nghĩ tới rau xanh bình thường hay ăn lại có thể ép dầu. Phát hiện ích quốc lợi dân như vậy nếu báo lên triều đình nhất định có thể phong quan tấn chức. Liễu tri huyện này...

“Phát hiện lớn như vậy có thể một bước lên mây, tại sao ngươi muốn tới tìm ta?”

Cha Liễu rũ mi: “Tiểu nữ giỏi chuyện ruộng vườn, năm năm trước phát hiện cây cải dầu có thể làm dầu, đã bắt đầu gieo trồng tại quê cũ, sau đó lại từng bước cải thiện mới có thể đạt được sản lượng ba bốn trăm cân như bây giờ. Chỉ là việc này hạ quan còn chưa kịp báo lên, đã bị người có dụng tâm kín đáo lợi dựng người trong thôn chúng ta lấy được tin tức báo lên trên. Năm trước bệ hạ đã mở rộng việc trồng cải dầu. Chỉ là Lĩnh Nam xa xôi, còn chưa truyền tới đây.”

“Lại nói hạ quan cũng không phải vì ham công tích, hạ quan chỉ mong bá tánh trong thiên hạ có cơm no áo ấm. Lần này đến Sài Tang mang theo chút hạt giống, chỉ là thổ nhưỡng bên này có tính chua, không thể thu hoạch được nhiều như nguyên quán, nhưng vẫn có thể trồng được loại lương thực khác. Lần này hạ quan đến đây, chính là muốn báo cho đại nhân, toàn bộ Vĩnh Bình đều có thể trồng cây cải dầu.”

Trần tri phủ vui mừng, vừa muốn nói tiếp, liền nghe Liễu cha nói tiếp: “Nếu trực tiếp lấy hạt cải tầm thường ra trồng chỉ sợ là không được mấy cân. Hạt giống ở Sài Tang chúng ta đã qua năm năm cải thiện chọn giống, mới có được sản lượng như hôm nay. Đại nhân, nếu cá huyện khác muốn trồng cây cải dầu có thể đến Sài Tang mua hạt giống, tiểu nữ còn có biện pháp gieo trồng chuyên môn.”