Lúc này Hồ Lão Đại mới phát hiện ra, vừa nãy hắn chỉ lo nhìn ép dầu như thế nào, ngay cả tri huyện đại nhân hỏi hắn cũng không nghe thấy.
Cha Liễu cũng không hỏi chuyện khác chỉ là thấy cây cải dầu nhà hắn lớn lên tốt hơn nhà khác, chỉ hỏi một chút kinh nghiệm từ khi trồng đến khi thu hoạch như thế nào.
Nếu là cách làm tốt có thể truyền thụ cho tất cả mọi người.
Tri huyện đại nhân hiền hòa, không bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, Hồ Lão Đại cũng lớn gan, trả lời: "Tiểu nhân từng chạy nạn qua Mộc Dương, nhìn thấy gia chủ rải vôi xuống đất, nói có thể dùng nó cải thiện thổ nhưỡng.
Tiểu nhân từng hỏi người khác, bọn họ cũng không biết nguyên lý gì, chỉ biết cách làm này thật sự có thể cải thiện ruộng đất.
“Sau đó, tiểu nhân trở về Sài Tang, nghĩ tới nếu muốn dựa vào ruộng đất kiếm miệng ăn, nên hạ quyết tâm lấy chút tiền tích góp ra mua vôi. Đại nhân ngài nhìn xem rải vôi xong đúng là có thể trồng được hoa màu tốt hơn nhà người khác.”
Cha Liễu cũng là lần đầu tiên nghe tới cách làm này, có chút không xác định, liền gọi Nha Nhi tới. Thấy Liễu Nha Nhi khẽ gật đầu, cha Liễu liền yên tâm, lại hỏi han hắn một chút việc nhà.
Mãi cho đến khi hết buổi, cây cải dầu nhà Hồ Đại Gia đã ép xong toàn bộ.
Hai mẫu cải dầu thu được bốn trăm mười sáu cân hạt, trừ thuế đi còn lại ba trăm bảy mươi cân ép ra được một trăm linh ba cân bảy lạng.
"Dầu, thật sự có thể ép dầu! Đại gia gia ngài xem đi, dầu, hơn một trăm cân dầu." Hồ Đại Gia nhìn thùng đầy chất lỏng, kích động nói năng lộn xộn.
Mà những thôn dân khác tới xem cũng kích động theo.
Cây cải dầu bọn họ trồng tuy không tốt được như Hồ Lão Đại nhưng một mẫu cũng thu được ít nhất một trăm năm mươi cân hạt, xem như trừ đi thuế cũng còn lại không ít.
Cái này, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy hi vọng rồi.
Nàng dính ánh sáng của người hiện đại xuyên qua đây, dựa theo trí tuệ của lão tổ tông mới để mọi người cùng nhau gieo trồng cải dầu.
Cha Liễu nhanh chóng đỡ mọi người dậy, lại nói chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, vội vàng lấy cớ rời đi.Trường hợp này hắn vẫn có chút không quen.
Trong thư phòng, cha Liễu hỏi tới chuyện rải vôi xuống đất. Mấy năm nay tuy hắn đọc không ít sách, trong đó cũng bao gồm cả phương diện nông nghiệp. Nhưng cách rải vôi xuống đất cải thiện thổ nhưỡng hắn lại chưa từng nhìn thấy bao giờ.Hắn biết Nha Nhi nhà mình là người đời sau đến đây, biết rất nhiều chuyện bọn họ không biết nên muốn hỏi Nha Nhi chuyện này một chút. Nếu đó là biện pháp tốt có thể mở rộng ra ngoài.
“Sài Tang chúng ta chủ yếu là đất đỏ, có tính chua, nếu quá chua có sẽ không trồng được hoa màu. Nếu rải vôi xuống đất, có thể cải thiện độ chua, trồng cây cũng tốt hơn. Lúc trước bận quá, con cũng không nghĩ tới cách làm này.” Liễu Nha Nhi thật sự cũng không biết nên giải thích mấy danh từ hóa học với cha nàng như thế nào, nên chỉ nói các làm đơn giản này thật sự hữu dụng.Cây cải dầu là Liễu đại nhân mang đến chi cho bọn họ, cũng là Liễu đại nhân nói với bọn họ phải trồng như thế nào, còn làm cả xưởng ép dầu. Chờ sau này đất hoang khai ra có thể trồng được, trồng tất cả cây cải dầu, bọn họ sao còn phải lo không có đường sống.
Thanh thiên đại lão gia! Liễu đại nhân chính là thanh thiên đại lão gia, mang đường sống tới cho bọn hắn.Có thôn trưởng đi đầu, những thôn dân còn lại cũng đồng thời quỳ xuống đất, không ngừng hô to.
Tình hình to lớn đến mức này, đừng nói cha Liễu ngay cả Liễu Nha Nhi cũng bị dọa cho nhảy dựng. Tình cảnh này nàng cũng chỉ từng nhìn thấy trên TV.“Thanh thiên đại lão gia, thanh thiên đại lão gia, Sài Tang chúng ta được cứu rồi!”
“Sài Tang chúng ta được cứu rồi!”“Đa tạ, đa tạ thanh thiên đại lão gia!”Thôn trưởng thôn Biên Hà quỳ rạp xuống đất, khóc lóc.
Xưởng dầu này cách thôn Biên Hà bọn họ năm dặm đường, hôm nay Hồ Lão Đại ép dầu, ông ấy cũng đi theo tới đây nhìn xem. Sau khi biết được hai mẫu đất có thể ép được hơn một trăm cân dầu, cuối cùng ông ấy cũng không thể kìm nén được.
Lại nói tiếp, vẫn là người xưa trí tuệ. Uổng cho nàng là người xuyên không tới đây, lúc nhìn thấy đất đỏ lại không nhớ tới việc dùng vôi để trung hòa tính chua trong đất.
Cha Liễu lấy bút ra, sau khi viết xong lại nhờ Liễu Nha Nhi gọi Tiền huyện thừa vào Hồ sư gia vào đây.
Ban đêm, Liễu Nha Nhi nằm trên giường hồi lâu không ngủ được. Trong đầu đều là cảnh tượng ban ngày thôn dân quỳ xuống hô to "Thanh thiên đại lão gia!"
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên chút cảm khái khác.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp sau khi xuyên qua, tuy nàng không phải tiểu nhân ích kỷ nhưng cũng không có cái gọi là lòng chứa thiên hạ, thâm minh đại nghĩa.
Nàng vẫn luôn tuân thủ đạo lý, người không vì mình trời tru đất diệt.
Nàng đưa người ở Tiểu Vương Trang cùng trồng cải dầu, là vì ở cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Có muốn giấu không cho bọn họ biết cũng không được.
Nàng đối tốt với Liễu thị là vì huyết mạch tình thân, đây cũng là thứ nàng coi trọng nhất.
Lại tỷ như khi nàng tới Sài Tang, làm xưởng, trồng cây mía.
Nàng làm tất cả mọi chuyện đều vì giúp cho cha nàng.
Cũng có thể nói điểm xuất phát đầu tiên của nàng không phải vì muốn bá tánh Sài Tang.
Nàng nghĩ mọi cách đi trợ giúp bá tánh Sài Tang thoát khỏi nghèo khó, đơn thuần là bởi vì cha nàng là tri huyện Sài Tang, cha nàng muốn bá tánh được ăn no mặc ấm.
Mà nàng làm mọi chuyện cũng vì cha.
Nhưng tất cả những chuyện xảy ra ban ngày, khiến nàng xúc động, đột nhiên nàng cũng có thể hiểu được tấm lòng thánh phụ của cha mình.
“Cốc cốc~”
“Nha Nhi, ta thấy trong phòng ngươi vẫn còn sáng đèn, sao còn chưa ngủ? Có chuyện gì ngày mai lại nghĩ lại làm tiếp, biết chưa? Đừng thức đêm nhiều, hại thân thể.” Tiếng Tiền thị vang lên bên ngoài.
Liễu Nha Nhi xoay người xuống giường, mở cửa gọi Tiền thị chuẩn bị xoay người rời đi, nói: “Nãi, cháu không ngủ được. Chi bằng đêm nay cháu ngủ với nãi nãi, đã lâu rồi cháu cũng không được ngủ với người.”
Cũng không đợi Tiền thị đáp ứng, Liễu Nha Nhi đã xoay người ôm gối đầu, thổi tắt đèn đóng cửa lại, ôm cánh tay Tiền thị đi về phòng bà.
“Đã lớn đến mức nào rồi, còn muốn ngủ cùng với nãi nãi.” Tiền thị ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng lại thầm vui vẻ.
Nha Nhi không chê bà già, vẫn là cháu gái nhỏ thích thân thiết với mình.