Tháp chạp, Tiền thị lấy tơ lụa màu vàng nhạt Tần Mộc mua làm áo khoác cho Liễu Nha Nhi.
Cổ áo và cổ tay áo may thêm một vòng lông thỏ.
Lúc trước thấy Tần Mộc lấy ra một xấp lông thỏ, nói làm áo khoác cho nàng, khiến nàng thật sự bị giật mình.
Nàng còn tưởng Tần Mộc đã bán hết lông đi rồi. Không ngờ hắn giữ lqại hết.
Cuối cùng dưới sự bức ép của Liễu Nha Nhi hắn mới bán cho thương lái trong thành, chỉ để lại hai tấm cắt làm cổ tay áo và cổ áo khoác.
Áo khoác làm xong đặt vào thùng còn có cả hoa nhung ngọc lan kia.
Ý của Liễu Nha Nhi là xiêm y tốt như vậy nên để tới ngày mùng một Tết rồi mặc.
Còn hoa nhung ngọc lan kia, lúc Liễu Nha Nhi nhận cũng không nói thích hay không thích. Tần Mộc cũng không dám hỏi, chẳng qua nhìn ánh mắt Nha Nhi nhìn hoa nhung, hắn đoán có lẽ Nha Nhi cũng thích.
Học viện cuối cùng cũng được nghỉ, hôm nay là ngày Liễu Đông Thanh về nhà. Tiền thị đã làm thịt gà rừng, bỏ vào nồi đất hầm trên bếp.
Tần Mộc cũng không lên núi, gỡ thịt thỏ gác trên xà nhà xuống ngâm nước ấm.
Tới gần buổi trưa, Liễu Đông Thanh mới về nhà. Chỉ là cùng hắn trở về ngoại trừ Ngô Siêu còn có chưởng quầy Bách Vị Lâu. Chuyện này khiến Liễu Nha Nhi cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nàng đúng là buôn bán với chưởng quầy Bách Vị Lâu rất nhiều, nhưng ngầm qua lại thì không nhiều lắm.
Cuối năm nay, nước tương và dầu hạt cải đã bán hết ra ngoài, bây giờ trong nhà bọn họ cũng không còn gì khác để bán.
“Không biết chưởng quầy đại giá quang lâm tới đây, cũng không chuẩn bị trước." Liễu Nha Nhi đứng dậy nghênh đón
Đã quan biết từ lâu, chưởng quầy cũng không khách sáo, lập tức đi vào nhà Liễu gia. Trên đường đi hắn đã nghe Liễu Đông Thanh nói giường đất của Liễu gia mùa đông rất ấm áp.
Hôm nay tuy không có tuyết rơi nhưng thời tiết vẫn còn âm u. Gió thổi qua hơi lạnh bên ngoài như xuyên vào xương cốt, làm người run rẩy. “Khó trách huynh trưởng ngươi khen giường đất này nhiều như vậy, đúng là rất ấm áp.” Chưởng quầy nhấp một ngụm trà, cả người đều giãn ra. Liễu Nha Nhi ngồi đối diện chưởng quầy, cũng nâng chén trà lên nói: “Mùa đông này khắc nghiệt chưởng quầy tới đây chẳng lẽ có chuyện gì sao?” “Không dối gạt nha đầu ngươi, hôm nay ta tới đây đúng là có chuyện lớn.”
Hảả?
Liễu Nha Nhi nghi ngờ. Không biết có phải Túy Tiên Lâu lại đánh chủ ý gì hay không?
Lão chưởng quầy cũng không úp úp mở mở, nói thẳng nói: “Sáng nay ta vừa nhận được thư của chủ nhân, nói có người báo chuyện cây cải dầu có thể ép dầu báo lên triều đình, còn kiến nghị Thánh Thượng mở rộng việc trồng cải dầu. Người đó cũng vì chuyện đó mà được Thánh Thượng phong thưởng”
Vừa nghe đến đây, trong lòng Liễu Nha Nhi đập loạn lên, nhưng vẫn không muốn nghĩ đến chuyện không hay. Thiên hạ này rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, phát hiện ra hạt cải dầu có thể ép dầu cũng bình thường. Hơn nữa chuyện này vốn dĩ cũng do người cổ đại phát hiện ra, nàng chẳng qua cũng chỉ là hậu thế xuyên qua được hưởng ké ánh sáng mà thôi.
“Hôm nay ta tới đây muốn nói với ngươi chuyện giá cả của dầu hạt cải, sang năm sợ là sẽ không còn được như vậy nữa. Ngươi và ta đều là người làm am hiểu được vật lấy ít làm quý. Chờ cây cải dầu được trồng phổ biến, trên thị trường có nhiều dầu hạt cải, vậy giá cả tất nhiên sẽ không như ý muốn.”
Giường đất ấm thì âm nhưng lại làm lòng người càng thêm khó chịu. Chưởng quầy lại uống thêm một ngụm trà, nói tiếp: “Mấy năm nay trong kinh chỉ có mình nhà ta bán. Bây giờ đột nhiên có người phá ngang, người nọ còn là người trong tộc của ông chủ Túy Tiên Lâu. Chủ nhân chúng ta cảm thấy có chuyện kỳ lạ đã âm thầm điều tra thử.”
“Ý của ngài là...” Liễu Nha Nhi thầm nghĩ có chuyện không hai.
“Tin tức cây cải dầu có thể ép dầu, bắt nguồn từ Tiểu Vương Trang.”
“Vậy.....tra ra là ai?”
Chưởng quầy chấm hai ngón tay vào nước trà, viết hai chữ lên giường đất.
Trong lòng Liễu Nha Nhi tức giận, nhưng đang ở trước mặt chưởng quầy không thể phát tác, giả bộ bình tĩnh nói: “Đa tạ chưởng quầy bá bá đi tới đây một chuyến, bằng không ở lại đây ăn cơm. Cũng để ngài nếm thử tay nghề của ta.”
“Lần sau, lần sau! Cuối năm cửa hàng có nhiều việc vô cùng bận rộn. Lần này ta đúng là không thể ở lại, chờ khi nào rảnh rỗi ta nhất định sẽ đến đây nếm thử tay nghề của ngươi.”
Chưởng quầy chỉnh lại áo choàng đứng dậy cáo từ, trước khi đi nói với Liễu Nha Nhi: “Liễu tướng công tới kinh thành, các ngươi ở nhà cẩn thận một chút, mọi việc đều phải đề cao cảnh giác. Tuy nói trên đời này có nhiều người tốt, nhưng tóm lại vẫn có những kẻ âm thầm tính kế chúng ta. Nếu gặp phải chuyện gì, cứ việc tới Bách Vị Lâu tìm ta. Tuy ta không có nhiều bản lĩnh nhưng cũng có thể che chở cho các ngươi một phần.”
“Nha Nhi tại đây cảm tạ chưởng quầy bá bá!”
Không đợi chưởng quầy ra khỏi thôn, Liễu Nha Nhi đã oán hận cắn răng đi thẳng tới nhà thôn trưởng, để thôn trưởng gọi tất cả thôn dân tới. Mấy năm nay nàng nàng nghĩ ra vô số cách che dấu chuyện cây cải dầu ở Tiểu Vương Trang. Muốn giữ lại làm chiến tích cho cha nàng sau này. Bây giờ thì ngược lại có kẻ dám ăn cây táo rào cây sung hủy hoại kế hoạch của nàng, còn tổn hại toàn bộ lợi ích của Tiểu Vương Trang. Loại người này, không đánh gãy một chân của hắn đúng là khó giải hết nỗi hận trong lòng.