"Nuôi thứ này làm gì? Mang vào thành bán lấy tiền không phải tốt hơn sao.
Hồ ly vốn đã hiếm lại còn màu đỏ, các tiểu thư công tử trong thành chắc chắn rất thích.
Ngày mai ngươi đưa hồ ly đến Bách Vị Lâu, để chưởng quầy hỏi giúp ngươi, có lẽ bán năm mươi lượng không phải chuyện khó."
Mấy năm nay trồng cây cải dầu, thôn dân ở Tiểu Vương Trang đã có ăn có mặc, cuộc sống tốt hơn rất nhiều.
Liễu Nha Nhi còn có thêm nước tương, năm năm tích góp cũng được bốn nghìn ba trăm lượng bạc.
Ngoại trừ chuẩn bị lộ phí cho cha Liễu vào kinh đi thi, trong hộp gỗ nhỏ của Tiền thị còn có một tấm ngân phiếu ba ngàn năm trăm lượng.
Có thể nói, bây giờ Liễu Nah Nhi chính là một tiểu phú bà, nhưng vẫn chưa xa xỉ đến mức có thể nuôi hồ ly trong nhà.
Lại nói Tần Mộc đã mười sáu, cũng đã đến tuổi đón dâu.
Con hồ ly này có thể bán được không ít bạc, nên để hắn bán lấy tiền tích góp sau này cưới vợ.
"Nha Nhi thật sự không muốn nuôi sao?"
Liễu Nha Nhi gật đầu.
Nếu Nha Nhi đã không muốn nuôi vậy mang đi bán là được.
Chờ bán được tiền, hắn cũng sẽ mua mấy thước vải lụa để Nha Nhi may váy.
Hắn muốn mua màu vàng nhạt, màu vàng nhạt nhìn mềm mại lại sáng da, Nha Nhi mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tần Mộc vuốt ngón tay, vừa định nói bán, đã nghe thấy người trong xe ngựa mở miệng nói: "Hai trăm lượng"
Giao hồ ly nhận tiền, Tần Mộc đi đến cửa hàng đồ ngọt trước mua mấy bọc điểm tâm, lại mua một con gà nướng đưa vào huyện học cho Liễu Đông Thanh.
Không kịp chờ tuyết tan, Tần Mộc đã ôm hồ ly đến huyện thành.
Lúc đầu hắn vốn tính vào thành đi trực tiếp tới Bách Vị lâu để chưởng quầy bán giúp.
Chỉ là vừa mới vào thành đã nghe thấy xe ngựa phía sau hỏi hắn hồ ly này có bán không.
Trong lòng Tần Mộc sung sướng, hắn còn nghĩ nhiều nhất chỉ bán được năm mươi lượng.
Tiểu thư nhà giàu này mở miệng một tiếng đã ra giá hai trăm lượng, thật đúng là rộng rãi.
Bây giờ Tần Mộc cũng xem như một nam tử hán, chỉ cần không phải việc đặc biệt quan trong, Liễu Nha Nhi sẽ để tự hắn làm chủ, chỉ thỉnh thoảng đề xuất một chút ý kiến.
Lại chọn thêm một tấm màu xanh lơ đậm thêu hình đám mây, màu sắc này đoan trang, Tiền nãi nãi mặc là hợp nhất.
"Vậy con thỏ và gà rừng để lại trong nhà đi.
Đúng lóc mấy ngày nữa huyện học được nghỉ, lấy dây buộc chân gà lại nuôi mấy ngày chờ Đông Thanh ca về làm thịt, hầm canh bồi bổ cho hắn." Còn con thỏ lát nữa hắn sẽ giết, nhân lúc còn sớm lấy lột da chờ trời nắng sẽ mang ra phơi.
Đông Thanh ca học tập vất vả, vô cùng tổn hại đầu óc.
Mỗi lần hắn vào huyện bán đồ đều sẽ mua một chút thức ăn đưa qua.
Tuyết rơi hai ngày ngày cuối cùng cũng ngừng, mặt trời cũng phối hợp nhô đầu ra.
"Được, nghe ngươi!"
Hai trăm lượng?
Tần Mộc vẫn không cảm thấy đau lòng, vốn dĩ hắn muốn kiếm tiền cũng vì báo đáp ân tình của Liễu gia.
Mấy năm nay đi săn bán được tiền, Tiền thị và Liễu Nha Nhi đều không nhận, chỉ tích góp lại cho hắn.
Ba bốn năm liên tục, hơn nữa hôm nay còn gặp được tiểu thư hào phóng, cuối cùng cũng để dành được ba trăm lượng.
Người hỏi chuyện là một nha hoàn, nói là tiểu hồ ly này rất đáng yêu, tiểu thư nhà nàng chấp nhận bỏ ra giá cao mua lại, mua về cũng sẽ chăm sóc tốt, so với chuyện hắn mang đi bán lấy mình bộ lông đúng là tốt hơn rất nhiều.
Lúc tính tiền, Tần Mộc nhìn thấy trên quầy có một tráp hoa nhung, màu sắc hình dạng to nhỏ kiểu gì cũng có.
Hoa nhung được làm vô cùng tinh xảo nhìn qua rất giống hoa thật.
Từ huyện học đi ra, Tần Mộc lại đi tới tiệm vải, chọn một tấm vải lụa màu vàng nhạt một tấm màu hồng.
Hai màu này tươi sáng, tôn da của Nha Nhi nhất.
Ba tấm vải tiêu tốn hết hai mươi bảy lượng bạc.
"Ha ha ha ha! Lúc nhi tử ta lớn giống như ngài, ta đã được bế tôn tử.
Khách quan phải nắm chặt một chút.
Chưởng quầy cười lớn làm mấy người tới mua hàng đồng loạt nhìn sang.
"Không... Không... Không phải vị hôn thê!" Tần Mộc bị chưởng quầy chọc cho đỏ mặt, cúi đầu lắp bắp hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Dáng vẻ xấu hổ của thiếu niên làm chưởng quầy bật cười thành tiếng.
Aii, đúng là tuổi trẻ chưa từng trải, có lẽ ai cũng có dáng vẻ như vậy.
Tâm trạng chưởng quầy rất tốt, lấy hoa nhung màu ngọc lan đưa cho Tần Mộc, nói: "Hoa ngọc lan này khách quan cầm mang đi tặng người trong lòng đi.
Không nhận tiền của ngài, coi như kết thiện duyên.
Nếu cô nương ngài ái mộ thích hoa nhung này, sau này hai người muốn mua đồ gì cứ tới tiệm ta là được."
Chưởng quầy tiệm vải nhìn Tần Mộc khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ chưa thành hôn cũng đã đính hôn.
Mua mấy tấm vải màu vàng nhạt và màu hồng các cô nương hay mặc.
Liền nói: "Hóa ra là vị hôn thê, không sao, vị hôn thê của ngài nhất định sẽ thích."
"Không... Còn chưa thành hôn!" Tần Mộc xấu hổ đến mặt đỏ.
"Này... Này..." Tần Mộc nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
Móng chân cũng sắp đào ra được cái cái động.
Chưởng quầy bọc vải cẩn thận lại đưa qua, lại nhìn thấy ánh mắt người trước mắt nhìn đến xuất thần, cười nói: "Ánh mắt của khách quan thật tốt! Hoa nhung này là từ trong kinh đưa tới, cũng chỉ có một hộp như vậy.
Ngài nhìn xem màu sắc đường may của hoa nhung này xem không phải đều là tốt nhất sao? Ở trong kinh ngay cả các nương nương trong cung cũng rất thích những hoa nhung này.
Khách quan không ngại mua một cái về cho phu nhân, nàng chắc chắn sẽ vui mừng."
Tần Mộ nhận vải và hoa nhung từ chỗ chưởng quầy, vội chạy ra ngoài.
Hắn sợ ở lại thêm một chút nữa sẽ xấu hổ tới tự sát tại chỗ.
Ôm vải vóc rời khỏi khỏi thành, Tần Mộc mới lấy đóa hoa nhung trong ngực ra cẩn thận nhìn đi nhìn lại.
Hắn nghĩ hoa ngọc lan này đúng là rất xứng với Nha Nhi, Nha Nhi chắc chắn sẽ thích.