Thạch Tinh kia liên tiếp bị đánh, thấy sắp bại tới nơi, ác tâm nổi lên, giận dữ gầm vang, nhiệt độ bỗng nhiên tăng cao đột ngột.
Thanh Đế vàNữ Oa tất nhiên không bị ảnh hưởng gì, nhưng Chước Tử liền cảm thấy khóchịu. Hơi nóng như thiêu như đốt nàng, máu trong người dường như cũng bị nấu sôi, bị rút cạn từng chút một.
Ngũ Thải Thạch đang cắn nuốt nguyên thần của Chước Tử!
Thanh Đế ôm chặt Chước Tử, sát khí nổi lên bốn phía. Kẻ cướp đi nguyên thần của Chước Tử, quả nhiên là Ngũ Thải Thạch!
Nữ Oa thấyhắn vận khí muốn phá nát tảng đá, trầm giọng: “Nếu như có một ngày trờilại sụp nữa, không có đá này thì không thể vá được, ngươi có chắc gánhnổi tội danh này? Ngũ Thải Thạch khó tìm, ngươi…”
Thanh Đế lạnh lùng nói: “Ngũ Thải Thạch có thể lại tìm nữa, nhưng Chước Tử chỉ có một mà thôi”.
“Nếu ngươi dám phá nát nó, ta liền giết cô ta!”.
Thanh Đế giơ tay lên, hai người ở hai phía đối lập, đảo mắt một cái, đường đao nhưmưa bão, tới tấp chém vào thạch tinh, Nữ Oa tức giận vung ống tay áo,tay áo lập tức bị xé thành vạn mảnh. Đao cùng với tơ lụa quấn vào nhau,tiếng chạm vào nghe đinh tai nhức óc.
Hai thượngthần đấu pháp, Chước Tử cũng không để ý lắm. Trên ngực có dây nhỏ chuivào, từng chút, từng chút một rút đi nguyên thần của nàng, khiến nàngđau đến phát run, cũng không dám gọi Thư Sinh, sợ hắn phân tâm mà bịthương mất. Nàng yết ớt chẳng làm được gì cho Thư Sinh, chí ít cũngkhông thể liên lụy hắn. Nữ Oa là ai chứ, Thư Sinh mà mất tập trung mộtcái, thể nào cũng bị thương.
“A…A”.
Dường như có thể nghe cả thấy cả tiếng nguyên thần của mình bị rút mất.
Chước Tử trợn mắt nhìn pháp thuật sáng chói khắp nơi, thần chí dần trở nên mơ hồ.
Nàng như lại thấy cảnh gia gia đeo giỏ trúc tới, đào nàng đang sắp bị mưa lũ làm bật gốc lên, mang về trồng trong khách điếm. Ở đó có Bách Thụ ca, có Hồ Lômập, có Tân Nương, Đỗ Quyên, Bà Bà, còn có cả một giếng nước ngọt ngào,mát lạnh, trong veo nữa chứ. Có ngày nào thức dậy mà không được tướinước, sau đó bắt đầu tu luyện đâu.
Lúc nhàn rỗi, bọn họ sẽ đánh bài, nếu có yêu quái tới quấy nhiễu khách điếm, sẽ gõ xoong chảo, kêu gào dọa chúng chạy mất dép.
Ngày đó, một con hổ tinh tới quấy phá, bọn họ thật vất vả mới đuổi được nó đi, mọingười đều bị thương cả, nhưng đều cực kỳ vui vẻ, vui vẻ vì có thể bảo vệ được khách điếm.
“Vậy thì… Vậy, gọi con là Chước Tử nhé!”.
Gia gia đã nói với nàng như thế.
“Các con đều là một phần của khách điếm, sau này phải cùng nhau bảo vệ khách điếm nhé!”
Mỗi ngày tưới nước, gia gia cũng đều nói vậy.
Nhưng bâygiờ khách điếm không còn nữa, nàng thử tự chữa trị một lần nữa, lạichẳng có chút sức lực nào, nàng đã phụ khách điếm, phụ Thư Sinh đã vìnàng làm nhiều việc như vậy mất rồi.
”Chước Tử… Chước Tử”.
Chợt nghe thấy một giọng nữ yếu ớt gọi mình. Khẽ mở mắt, là Tiểu Chước Tử.
Tiểu ChướcTử mỉm cười: “Đừng có ngủ, tỉnh lại đi, cô chính là cây hoa thược dượccực kỳ có linh khí bên bờ Thiên Trì đấy nhé, sao có thể bị một Ngũ ThảiThạch nho nhỏ kia ăn sạch, mau mau dậy đi, tinh lọc nó, vừa có thể hóagiải được ân oán của Thanh Đế và Nữ Oa, cô cũng có thể sống tốt”.
Chước Tử cũng muốn thế, nhưng ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
“Chước Tử…”Nàng ta nhẹ bước tới, ánh mắt còn dịu dàng gấp Chước Tửu cả trăm lần,đôi mắt ngấn nước: “Cảm ơn cô vẫn luôn bảo vệ ta”.
Chước Tử tròn mắt: “Tiểu Chước Tử…”
Nàng ta cười cười: “Ta vốn là Thánh Thú Vương, hạ phàm độ kiếp vào bên trong thâncây gỗ du, ai ngờ lại bị người ta chặt về, dựng khách điếm. Ngày đó, Ngũ Thải Thạch thức tỉnh, muốn phá hủy khách điếm, cô không bỏ lại ta, muốn bảo vệ ta. Nhưng lại bị Ngũ Thải Thạch cắn nuốt nguyên thần, dẫn đếnmất mạng. Khi đó ta liền nghĩ, cho dù có phải lịch kiếp nặng hơn đi nữa, ta cũng muốn chắn cho cô một kiếp này, có thể hớt được tay trên của ĐếQuân… Ta rất vui vẻ, ít nhất thì sau khi ta không còn nữa, cũng có người tiếp tục bảo vệ cô”.
Chước Tử ngây người: “Ngươi là… Ngươi là khách điếm ư?”.
Tiểu Chước Tử cười cười: “Đúng vậy”.
Chước Tử vừa mừng vừa sợ, lấy lại được chút sức lực ngồi dậy, vui mừng rơi lệ:“Ngươi là Tiểu Chước tử, cũng là khách điếm”. Nàng bỗng ngây người: “Nếu như người nghịch thiên chuyển mệnh là ngươi, vậy ngươi…”.
Tiểu ChướcTử gật đầu, vẫn cười: “Cho nên hôm nay khách điếm biến thành như vậy,cũng là ta ứng kiếp, ta phải về tu luyện lại rồi. Có điều… Ta không hốihận. Lúc cô cứu ta không hối hận, ta cũng vậy. Chước Tử, đừng có nhớthương làm gì, ra với Thư Sinh đi”.
Chước Tử nước mắt hai hàng, mặc dù khách điếm và Tiểu Chước Tử là một, nhưng mà hai cảm giác đau lòng này là cùng một lúc.
Sắc mặt Tiểu Chước Tử trắng xanh, gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh tươi cười như trămhoa đua nở: “Lúc ta còn đang độ kiếp bên trong, không cách nào hóa hình, chỉ có thể dựa vào linh khí của cô mà sống, thay đổi mạng đồ. Chỉ làlinh lực của ta không đủ, ngay cả bản thân mình cũng quên mất. Nghịchchuyển mạng đồ, trở nên đần độn, xém chút hấp thụ sạch linh lực của cô,suýt trở thành hung thủ. Chước Tử, mau mau phục hồi linh lực, trở lạiđi”.
Tiểu cônương mặc bạch y phấn hồng giống nàng ở trước mắt, từ từ trở nên trongsuốt, Chước Tử giãy dụa đứng dậy, muốn cầm tay nàng ấy, nhưng đầu ngóntay chỉ kịp lưu lại một tia lạnh lùng trong trẻo, nhìn Tiểu Chước Tử mỉm cười tan biến mất.
”Tiểu Chước Tử!”.
Xung quangvắng lặng, chẳng ai đáp lời. Chước Tử nước mắt vòng quanh, vẫn cứ nghĩlà mình bảo vệ khách điếm, ai ngờ, cuối cùng lại là khách điếm bảo vệmình.
Chước Tử run rẩy đứng dậy, tuyệt đối không thể để Tiểu Chước Tử vì mình thay đổimạng đồ phí công vô ích được! Nàng phải sống thật tốt, thay cả phần củaTiểu Chước Tử, cùng nhau sống tiếp!