Vừa nãy,chân Chước Tử hơi không có lực, bây giờ đã khá hơn rồi, lúc Thư Sinh rời môi ra, còn cố gắng tiếp tục “Thư Sinh, Thư Sinh”.
Thanh đế cúi người ôm lấy nàng, rất sợ nàng lại đột nhiên biến mất một lần nữa: “Ngoan nào, lúc về lại tiếp tục nhé”.
“Ta tự đi được, không mệt đâu”.
“Không được”.
Chước Tửvòng tay ôm lấy cổ hắn, cũng không từ chối nữa. Nàng chưa kịp mở miệng,Thanh Đế đã nói: “Tiểu Chước Tử không sao, lửa ở khách điếm cũng dậprồi”.
“Dập lửarồi… Chắc là khách điếm cũng không còn nguyên dạng nữa”, Chước Tử nghĩtới nóc nhà trong phút chốc bị thiêu rụi kia, lại chui vào trong ngực áo hắn: “Thôi thì mọi người đều không sao là tốt rồi. Khách điếm… còn cóthế gây dựng lại cơ mà”.
“Ừ”. Vấn đềmà hiện giờ Thanh Đế lo lắng, không phải là chuyện khách điếm, mà làchuyện xảy ra ngày hôm nay giống với chuyện xảy ra ngày mùng một sắp tới quá nửa. Chẳng lẽ, trước khi hắn nghịch thiên đổi mệnh, thì vận mệnhcủa Chước Tử cũng đã thay đổi rồi?
Nói cách khác… Có người tới trước hắn một bước, giúp Chước Tử thay đổi mạng đồ?
Ngày mà mình muốn đổi là ngày mùng một tháng mười một, Nữ Oa tuyệt đối sẽ khôngnhúng tay vào, ngoại trừ lần đó, hắn không nghĩ ra còn quen biết ngườinào, cường đại đến mức có thể thay đổi cả mạng đồ.
Có điều,nghĩ theo một hướng khác, nếu như người kia thành công giúp Chước Tửtránh được kiếp này, vậy hắn cũng không phải chịu Thiên kiếp, không cầnbị mất trí nhớ, có thể tiếp tục cùng với Chước Tử bên nhau.
“Chước Tử”, Thanh Đế vận lực: “Chuẩn bị ra ngoài”.
Chước Tử hai tay ôm hắn thật chặt: “Chàng cẩn thận”. Nàng cố gắng mở mắt thật to,nếu như thấy có nguy hiểm, sẽ lập tức buông tay, không làm cản trở ThưSinh.
Chấn động lần thứ nhất, chấn động lần thứ hai.
Thanh Đế đãdùng đến năm phần thần lực, thế nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Nếunhư chỉ là vật thông thường, hắn cùng lắm cũng chỉ tốn hết hai phần khílực mà thôi. Mặt đất dưới chân bỗng trùng xuống, cuối cùng nứt ra mấycái khe, ánh sáng chiếu ra từ khe hở, chiếu sáng cả một khoảng. Đangđịnh xé rách thêm cái khe hở kia, trên tay bỗng cảm thấy nhẹ bẫng. Hắnkinh hãi dừng lại, đây chẳng phải là giống như lúc trước Chước Tử lạisắp biến mất hay sao?.
Chước Tử hồn nhiên không biết, thấy hắn dừng lại, vội hỏi: “Có phải chàng khôngthoải mái không?”. Nói xong, liền nhìn thấy cánh tay đang ôm lấy hắn của mình đã sắp trở nên trong suốt, vô cùng kinh hãi.
Thanh Đế ôm nàng, đoán chừng nàng sắp nhẹ như bông rồi! Nghĩ một chút, ôm nàng cao hơn, độ khí!
Hắn không tin là mấy ngàn vạn năm tu vi của mình vẫn không thể bổ sung chút tinh khí còn thiếu của Chước Tử!
Quả nhiên,vừa mới độ khí xong, Chước Tử đã nặng trở lại rồi, không còn nhẹ như bay nữa. Thanh Đế thả lỏng người, Chước Tử véo véo gương mặt hắn, không bịbiến đi nữa rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Ánh sángtrên mặt đất dần biến mất, Thanh Đế ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại, khehở kia thế mà lại có thể tự khép lại. Lập tức dùng bảy phần khí lực, xékhe hở cho rách lớn hơn.
“Thư Sinh, Thư Sinh, tay của ta lại sắp nhìn xuyên được rồi”.
Thanh Đếbỗng dừng lại, cuối cùng nhìn thấy linh khí trên người Chước Tử tản mát, bay thẳng về phía vết nứt kia. Qủa thực đây chính là… Quái vật kia đang hút linh khí của Chước Tử để chữa thương! Hắn thật muốn đưa ta đỡ trán: ”Chước Tử, nàng đúng là linh vật của trời đất, kẻ nào cũng muốn cắn một ngụm”.
Tính luôn cả hắn.
Không đúng,trọng điểm ở chỗ Chước Tử sắp bị ăn sạch rồi! Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trăm đường đao hư ảo tới tấp đâm về phía khe hở kia, loáng cái cắt đứt tia sáng chiếu vào hai người, bảo vệ trọng lượng củaChước Tử. Hình như có điểm nào đó không đúng cho lắm…
“Thứ kia rốt cục là cái gì?”
Thanh Đế đưa tay chỉ xuống đất, chạm vào mặt đất. Mặt đất thật là cứng rắn, một ngón tay đâm xuống mà ngay cả một đường vân cũng không hề suy chuyển: “Làmột tảng đá”.
Đường đao đã cắt rộng thêm khe hở lúc trước, không biết có phải là do không thể hútlinh khí của Chước Tử để bổ cứu được nữa hay không, vết nứt kia khôngthể khép miệng được nữa. Thanh Đế cười lạnh, nói với Chước Tử: “Tảng đákia cũng sống nhờ hấp thụ linh khí của nàng”.
Chước Tử run người, đau khổ nói: “Bảo sao Bách Thụ ca nói, thược dược ta là linh vật cuả trời đất, đã tu luyện ba trăm năm, ắt hẳn phải có tới hai ngàn nămlinh lực, nhưng ta lại chỉ có bảy trăm năm, đúng là khó hiểu. Hóa ra làmình ta tu luyện phải nuôi tới ba người đó”.
Thanh Đế thở dài: “Nàng có biết ta từ đâu mà tới đượcc chỗ này không?”.
“Từ đâu vậy?”
“Khách điếm phía bên trên”.
Chước Tử ngẩn người: “Ý chàng là, chỗ này cũng là khách điếm?”
“Nơi này là phía dưới khách điếm”. Thanh Đế nhìn nàng, chậm rãi nói từng chữ: “Bên, dưới, khách, điếm”.
Chước Tử bừng tỉnh: “Lẽ nào, đây chính là nơi giam cầm Tiểu Chước Tử?”
“Chắc vậy.Tiểu Chước Tử từng nói, vẫn muốn ra ngoài mà không được. Linh khí của nó giống nàng như vậy, sợ là tảng đá kia cũng có thể hấp thụ linh khí củanàng, vậy nên mới không thể ra ngoài được. Thế nên lúc linh khí của nàng tăng mạnh, mới có thể nhờ vậy mới hóa hình”.
“Vậy, rốt cục Tiểu Chước Tử là cái gì?”
Thanh Đế lắc đầu: “Đừng vội, đập nát tảng đá kia trước đã”.
“Không được đập!”.
Hai ngườigiật mình, giọng nói kia chính là của Nữ Oa. Một cô nương mặc áo bàotrắng chớp mắt xuất hiện trước mặt, ung dung cao quý, nhìn hai ngườinói: “Tảng đá này không thể đập”.
Thanh Đế trầm giọng: “Tại sao?”
Nữ Oa bìnhtĩnh, nhìn nơi tối tăm này giống như đang nhìn con mình vậy: “Nó là NgũThải Thạch… Lần này ta xuống nhân gian, đến trấn Trạng Nguyên này, cũnglà vì cảm nhận được sự xuất hiện của Ngũ Thải Thạch, nhưng cũng chẳngngờ, nó cũng ở khách điếm này. Ngũ Thải Thạch ngàn năm khó kiếm, tatuyệt đối không cho ngươi làm hỏng nó chút nào”.
Thanh Đế cân nhắc trong chốc lát, vui mừng nói: “Vậy ngươi mang nó đi đi, mang luônvề Cửu Trọng Thiên ấy, đừng để nó tới gần Chước Tử nhà ta. Đem nó luyệnthành Ngũ Thải Thạch chân chính không tỳ vết, khỏi cần hấp thụ linh khícủa Chước Tử mà sống, mau ra tay đi”.
“…”, Nữ Oagiật giật khóe miệng: “Ngươi có biết Ngũ Thải Thạch khó thu phục thế nào không? Nếu dễ dàng như vậy, trước kia ta đã chẳng tốn nhiều công sứcnhư vậy để luyện thạch. Ta vẫn luôn cảm thấy khách điếm này thật kỳquái, yêu vật tụ tập, hôm nay mới hiểu, là do Ngũ Thải Thạch, mới khiếnnhiều yêu vật như vậy hóa hình”.
Chước Tử yếu ớt nói: “Không đúng nha, nó là do hấp thụ linh khí của ta”.
Nữ Oa liếcnàng: “Ngươi là cây hoa thược dược, vốn dĩ có thể tinh lọc những linhvật không sạch sẽ. Nhưng cùng với đó, nếu như ngươi không thể tinh lọcđược bọn chúng, bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng, sẽmuốn ăn ngươi”.
Thanh Đếcuối cùng cũng hiểu, chỗ kỳ quái là của khách điếm chính là đây. Nướcgiếng ở hậu viện chính là một ví dụ, Chước Tử từng nói ngâm nước giếngcòn tốt hơn cả ngâm linh tuyền, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới nguyênnhân bắt nguồn từ bên dưới khách điếm. Mà khách điếm lại gặp phải nhiềuyêu ma thần vật như vậy, thì ra đều do Ngũ Thải Thạch.
Nhưng ba người đều cùng không biết Tiểu Chước Tử rốt cục là thứ gì.
Thanh Đếquyết định phải làm chưởng quầy chân chính một lần – chưởng quầy phủitay. Vui vẻ ôm Chước Tử, vui vẻ cười với Nữ Oa: “Ngươi năm xưa có thểthu thập nhiều đá như vậy, một tảng đá này chắc chắn không làm khó đượcngươi, vậy giao cho ngươi nhé”.
Nữ Oa lườm hắn.
Trong bụngtảng đá đột nhiên phát ra giọng nói bực tức: “Muốn thu phục ta, đang nằm mơ à! Linh khí của các ngươi sao có thể lãng phí được! Ta phải hấp thụcho hết!”.
Nữ Oa cười lạnh: “Một tảng đá nho nhỏ cũng dám to gan như vậy”.
Ngũ ThảiThạch vốn là linh vật trời đất tạo nên, từ thời thượng cổ đến giờ, lậptức đấu với Nữ Oa. Đấu đến phát ra ánh sáng nhiều màu, khói lửa rực rỡ,nhất thời khó phân thắng bại.
”Thư Sinh, chàng đi giúp Nữ Oa nương nương một tay đi”.
Thanh Đế hờhững nói: “Cô ta nếu như ngay cả một tảng đá cũng không thu phục được,thì thật hổ danh là thần”. Hắn bây giờ chỉ nghĩ, bảo vệ tốt Chước Tử làđược, thạch tinh kia có lợi hại đến đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng không thắng được Nữ Oa, kết quả chỉ còn là vấn đề thời gian.