Lông xù số tám chính là Nguyên Cửu trước đó bị điện giật làm cho hôn mê đập cánh bay lên, ưỡn ngực, hung dữ nói: “Cô mau từ bỏ đi! Nguyên Cửu tôi có chết đói, lông rụng sạch biến thành một con vẹt hói đầu cũng tuyệt đối không uống một hớp sữa của cô!”
“Được rồi, em muốn uống khi nào cũng được.”
Hứa Thu là một nhân viên trông trẻ dịu dàng, chưa bao giờ ép buộc đám trẻ làm những điều chúng không thích, đặc biệt là kiểu trẻ con dễ thương với đôi mắt ngấn nước và cả người đầy lông tơ.
Trong chậu không còn nhiều sữa dê, Hứa Thu cân nó và quyết định giữ nó trong tổ của Nguyên Cửu.
Khả năng của đám trẻ con này rất khác so với những sinh vật của hành tinh xanh, nhưng chúng vẫn giữ những thói quen của một chủng tộc nhất định.
Ví dụ, con rắn lục to bằng bàn tay không hề bị cảm lạnh đối với khoai tây nghiền, sau khi đánh hơi, nó không ăn một miếng nào.
Kích thước không gian của các ô vuông là như nhau, nhưng các phụ kiện môi trường và kích thước bồn rửa của mọi người là khác nhau. Chẳng hạn như con vẹt, một con vật nhỏ như vậy, bồn rửa của nó cũng chỉ có kích thước bằng nắm tay người lớn.
Hứa Thu đứng dậy, bật công tắc lấy nước phía trên bể chứa nước với tư cách là một nhân viên chăm sóc trẻ nhỏ, lấy ra một bó len, dùng nước lau cẩn thận mép bồn rửa mặt của Nguyên Cửu, và đợi cho đến khi cặn bẩn biến cuộn len trắng tinh thành màu tối đen như mực, bồn rửa làm bằng đá xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời, thì cô mới đổ phần sữa dê còn lại vào đó.
Sau khi xác định trong chậu không có một giọt sữa dê nào nữa, Hứa Thu đem bó len đã bị ướt cất đi, sau đó lấy một ít gạo và mười mấy hạt giống rau quý từ trong kho hệ thống, đem chúng ném rải rác trên mặt đất dưới Nguyên Cửu.
Con vẹt nhỏ sợ hãi ưỡn đôi cánh và vỗ hai lần, di chuyển vị trí của mình.
Cô không có cưỡng cầu, quay đầu ôm cái chậu đi mất.
Lông của Nguyên Cửu sắp nổ rồi!
“Đáng ghét đáng ghét! Đáng ghét quá đi, đổ thứ này vào trong chậu, cô ta muốn làm mình chết khát!”
Trong nhà trẻ có rất nhiều cơ quan, chỉ có nhân viên trông trẻ có quyền hạn sử dụng, chúng mà đụng vào thì sẽ bị điện giật.
Giống như công tắc bể chứa nước này, ngoại trừ Bạch Táp dám đối kháng với sự tồn tại của điện giật thì đám trẻ yếu ớt như chúng hoàn toàn không dám đi điều chỉnh.
Đợi bóng lưng của Hứa Thu biến mất ở phía bên kia cánh cửa, Nguyên Cửu ra sức vẫy mạnh đôi cánh của mình, và khuôn mặt vốn dĩ gầy đi vì đói, bây giờ cũng tức đến phồng hết cả lên.
Nhưng bởi vì ăn đồ của người khác, những đứa trẻ khác được ăn no đều không để ý đến cậu bé.
Bay trong trạng thái đói là một công việc của sức mạnh, Nguyên Cửu bay xuống, và hai móng vuốt của cậu bé nắm chắc thành bể nước làm bằng đá xanh.
Làn sữa dê trắng tinh khẽ run rẩy dưới uy nghiêm tạo thành những vòng tròn gợn sóng đẹp mắt.
Ngửi rất thơm nha, có chút muốn uống.
Nhưng mà Nguyên Cửu nhẫn nhịn, vừa nãy cậu bé ở trước mặt nhiều đứa trẻ nói bốc nói phét như vậy.
Nếu như ăn thức ăn của đối phương, thế chẳng phải cho thấy cậu bé rất không có khí phách sao.
Cậu bé có thể nhịn được! Nguyên Cửu tự động viên mình.
Mùi thơm tiếp tục xộc vào mũi cậu bé, và bụng cậu bé lại bắt đầu kêu lên.
Chỉ cần nhẫn nhịn, đói thêm vài tiếng nữa, đến lúc đó nó sẽ không kêu nữa.
Lúc trước những lúc như thế này, bụng của mọi người đều kêu cùng với cậu bé.
Ọc ọc ọc, như một bản giao hưởng, nhưng bây giờ chỉ có một mình cậu bé, đột nhiên Nguyên Cửu, một chú chim non hiểu ra như thế nào là cô độc.
Vì để phân tán sự chú ý của mình, Nguyên Cửu ép mình di chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.
Hàng xóm đối diện của Nguyên Cửu là cây leo xấu xí.
Vì để ngụy trang tốt hơn, màu của cây leo giống với màu gỗ, giống như nó với khúc gỗ khô đó là một sinh vật nhất thể vậy.