Để chứng tỏ sự vô hại của mình, cô còn lấy một cái thìa đã rửa sạch ra múc một muỗng trong chậu rửa mặt uống ngay trước mặt hồ ly. Khi uống còn chép miệng hai cái, dùng giọng điệu vô cùng khoa trương nói: “Thật thơm quá.”
Đôi mắt xinh đẹp của hồ ly nhỏ vẫn nhìn cô với vẻ cánh giác như cũ.
Hứa Thu quay người: “Được rồi, cô không nhìn em, nhưng thức ăn ở bên trong đều chuẩn bị cho tất cả mọi người, em tự mình uống đi, nhớ phải để lại một phần cho mọi người đấy.”
Cô đặt chậu sữa vào trong máng nước để tránh cho nó bị hồ ly nhỏ hất đổ.
Sữa dê tươi ngon tản ra mùi thơm ngọt ngào, dụ con sâu tham trong bụng kêu rột rột.
Người trông trẻ mới đã tới quay người đi, sau lưng không mọc mắt, cho dù cô bé muốn bắt cô, ngay khi đối phương quay người, cô bé chắc chắn vẫn có thể chạy trốn trong nháy mắt!
Lị Lị cũng không muốn đâu, nhưng bụng cô bé đã đói rất lâu rồi, người gầy đến mức không còn thịt, khiến bộ lông da mà mình vốn luôn kiêu ngạo cũng không đủ sáng bóng nữa.
Dù sao nếu cứ tiếp tục như vậy, cô bé cũng sẽ đói chết thôi.
Hồ ly nhỏ xông tới bám hai móng vuốt lên chậu rửa mặt. Cô bé vùi đầu vào uống ừng ực ừng ực.
Đôi mắt của hồ ly sáng đến kinh người.
Đây là thức ăn mà Lị Lị chưa bao giờ từng thử qua nhưng vị của nó siêu ngon.
Chẳng hiểu sao cô bé lại nghĩ đến khi mình còn rất nhỏ nằm trong lòng mẹ, mẹ cũng đút sữa cho cô bé. Những giọt nước mắt từ trong đôi mắt vừa xinh đẹp vừa sáng ngời của hồ ly nhỏ rơi xuống, rớt vào trong chậu sữa dê.
Các phòng đều thông nhau, Hứa Thu đưa lưng nên không nhìn thấy, nhưng đứa trẻ khác đối diện với hồ ly nhỏ lại nhìn thấy.
Con dơi nhỏ bay giữa không trung từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ: “Ê hồ ly thối, cậu uống thì uống còn rơi nước mắt làm gì?”
Đối với Huyết tộc mà nói bọn họ thích uống nhất chính là máu. Nhưng nó hoàn toàn không uống được máu của những đứa trẻ khác, không có máu vậy sữa ngửi có vẻ rất thơm cũng được đi.
Dơi cũng là động vật có vú, thân là trẻ con bọn trẻ vẫn rất thích uống sữa.
Nước mắt của hồ ly rơi vào trong chậu rửa mặt quả thực chính là ô nhiễm!
Hứa Thu nghe thấy động tĩnh mới quay người lại, quả nhiên nhìn thấy nước mắt rơi như mưa của hồ ly. Tuy rằng Lị Lị đã gầy đến hơi biến hình nhưng nhìn ngũ quan cũng biết đây là một tiểu mỹ nhân. Những giọt nước mắt này rơi ướt lông trên mũi, thoạt nhìn vừa thê thảm lại vừa đáng thương, khiến người thật đau lòng.
Hứa Thu vô thức muốn sờ nó một cái thuận theo lông của hồ ly nhỏ, nhưng Lị Lị lại lập tức cảnh giác nhảy đi mất.
Hệ thống phán định đã hoàn thành nhiệm vụ: 3/10.
Một chút sữa dê mà thôi, hồ ly nhỏ đã no rồi sao?
Đám trẻ đều đang rất đói, lúc này cũng không phải thời điểm tốt để kiên nhẫn an ủi. Cô lấy chậu sữa dê ra ôm qua cho từng đứa trẻ một.
Cô còn chia mấy phần khoai tây nghiền, cầm nắp bình sữa dê đã rửa sạch trước đó múc cho mỗi người một thìa to rồi đặt bên cạnh mấy đứa trẻ này.
Lá gan của đám trẻ thật sự rất lớn, thấy hai người bọn họ đều không sao, nghĩ đến dù sao cũng bị giam ở trong nhà trẻ này rồi, tất cả đều cúi cái đầu cao quý của mình xuống nếm thử sữa bò mà xưa nay bọn trẻ chưa từng nhìn thấy, còn có cả khoai tây nghiền thoạt nhìn có hơi quái dị đó nữa.
Phần lớn trẻ đều thích sữa dê, còn Do Vũ và Châu Nương lại tỏ vẻ thích khoai tây nghiền hơn.
Để thể hiện sự công bằng, sợ cây nhỏ thương tâm nên cho dù Hoa Lan không cần ăn uống, Hứa Thu vẫn làm một phần sữa bò và khoai tay cho cô bé.
Tiến độ nhiệm vụ từ từ biến thành 4/10,5/10… 9/10, rồi kẹt lại trên người một đưa trẻ cuối cùng.