Lạc Thanh Chu giảng đến nơi đây, Bách Linh nhịn không được thở dài:
- Cô cô thật hạnh phúc...
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Nhưng tính cách Tiểu Long Nữ lạnh như băng vẫn không khác gì lúc trước, dù thấy hắn ăn nói có ý tứ, thần sắc vẫn lạnh lùng, giống như không có nửa điểm nhân tình. Dương Quá cũng lơ đễnh. Tiểu Long Nữ có khi sẽ đánh đàn một khúc, khả năng đánh đàn cũng đặc sắc tuyệt luân. Dương Quá ở một bên lẳng lặng lắng nghe...
Bách Linh nhìn về phía mộc đàn trên bàn đá, bộ dáng nhìn tiểu thư của mình bạch y tung bay, duy mỹ như tiên một chút, vừa nhìn về phía người nào đó đối diện, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Cô gia, Tiểu Long Nữ rất giống tiểu thư, câu chuyện này của ngươi...
Tần đại tiểu thư cũng nâng ánh mắt, nhìn đối diện một chút.
Lạc Thanh Chu sợ các nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích.
- Ta biết viết cố sự này trước khi nhận biết đại tiểu thư, hình tượng Tiểu Long Nữ cũng không phải căn cứ hình tượng đại tiểu thư mà viết, ta thề.
Bách Linh vẫn như cũ hoài nghi nhìn hắn, bất quá cũng không nói gì thêm.
Tần đại tiểu thư có chút cúi đầu, nhìn mộc đàn trước mặt, cũng không nói một lời.
Lạc Thanh Chu tiếp tục kể.
- Vừa vào đại đạo tu thông cửu khiếu, khiếu nguyên là tại huyệt Vĩ Lư. Trước xông từ dũng tuyền dưới lòng bàn chân, dũng tuyền vọt lên dần dần đến đầu gối. Quá gối chầm chậm đến cuối mông, lượn vòng trên đỉnh nê hoàn...
Giảng đến nơi đây, Tần đại tiểu thư khẽ động ánh mắt, lại giương mắt nhìn về phía hắn, nhịn không được mở miệng nói:
- Cố sự này là ngươi biên?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, phủ nhận.
- Không phải, là ta nhìn thấy bên trên một quyển sách.
Bách Linh ở một bên bĩu môi nói:
- Giảo biện, rõ ràng chính là căn cứ hình tượng tiểu thư mà biên, nào có giống như...
Lạc Thanh Chu không tiếp tục giải thích, tiếp tục kể.
- Tiểu Long Nữ nói: Từ ngày mai, chúng ta sẽ tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh... Ta lúc trước nghe sư phụ nói, nội công tâm kinh này cần hai người cùng luyện, chỉ có thể hợp tu với ngươi, một người không thể tu... Theo như những gì sư phụ ta truyền lại, lúc luyện công thì nhiệt khí toàn thân sẽ bốc hơi, cần nơi trống trải không có người, cởi hết quần áo toàn thân mới có thể tu tập...
- Tuy sư đồ hai người là thiếu niên nam nữ, nhưng sớm chiều ở chung, một người lãnh đạm, một người cung thành, tuyệt không có nửa điểm vượt rào...
Giảng đến nơi đây, giọng nói của Lạc Thanh Chu đột nhiên bắt đầu thu nhỏ, ánh mắt vô ý thức nhìn đối diện một chút.
Vừa hay, con ngươi Tần đại tiểu thư thanh lãnh cũng đang nhìn hắn.
Bách Linh hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói:
- Còn nói không phải, một người lãnh đạm, một người cung kính, lại còn muốn cởi hết quần áo toàn thân hợp tu, hừ hừ! Thì ra trong lòng cô gia đối với tiểu thư lại có suy nghĩ quá phận như vậy! Hừ!
Lạc Thanh Chu: - ...
- Đừng nói bậy, vậy ta lướt qua đoạn này, giảng đánh nhau đằng sau...
- Không được.
- Không...
Bách Linh, Hạ Thiền đột nhiên cùng mở miệng.
Bách Linh cười rạng rỡ nói:
- Cô gia, ta không nói, ngươi giảng đi, tiếp tục giảng chuyện cô cô và Quá nhi sư đồ hai người luyện công, ta thích nghe, Thiền Thiền cũng thích nghe.
Lạc Thanh Chu nhìn Tần đại tiểu thư đối diện một chút, gặp dung nhan nàng thanh lãnh, thần sắc bình tĩnh, cũng không tức giận, lúc này mới tiếp tục kể.
Lại giảng hai hồi, thấy sắc trời không còn sớm, vội vàng kể xong một đoạn cuối cùng.
- ... Dương Quá tâm niệm vừa động, hỏi: ‘Nàng có muốn làm tân nương tử hay không?’
- Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe hồi sau phân giải.
Hắn vội vàng đứng lên nói:
- Được rồi, trời đã không còn sớm, hôm nay chỉ nói đến chỗ này thôi, ta trở về đây.
Nói xong, sợ Bách Linh ngăn cản, bước nhanh rời đi.
Chờ hắn đi ra vườn hoa, Bách Linh mới kịp phản ứng từ bên trong cố sự vừa rồi, ngẩn người, nói:
- Không thấy?
Lập tức tức giận dậm chân nói:
- Cô gia thật ghê tởm, lại đoạn chương ngay thời khắc mấu chốt, sao có thể như thế chứ?
- Thiền Thiền, cô gia thật ngắn.
Hạ Thiền cũng phồng phồng má phấn, nắm chặt kiếm trong tay, có chút tức giận, phụ họa nói:
- Ừm.
Tần đại tiểu thư hơi cúi đầu, ngón tay ngọc nhỏ dài xanh nhạt nhẹ nhàng vuốt dây đàn, trong con ngươi đen nhánh mà thâm thúy lộ ra vẻ suy tư.
Lạc Thanh Chu vừa trở lại Trích Tiên cư, đã thấy Thu nhi đang đứng trong tiểu viện nói chuyện với Tiểu Điệp.
Sau khi nhìn thấy hắn trở về, Thu nhi vội vàng nói:
- Cô gia, tiểu thư bảo người đi qua một chuyến. Quận chúa muốn nghe cố sự người lần trước giảng ở trong xe ngựa kia.
Lạc Thanh Chu trực tiếp từ chối.
- Không đi, nói ta muốn nghỉ ngơi. Mà đã trễ thế như vậy, quận chúa còn nghỉ ngơi tại nơi đó, ta không tiện đi qua.
Thu nhi nhìn hắn một cái, không có nói thêm nữa, ‘A’ một tiếng, chuẩn bị rời đi.