Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 99: Nữ nhân quật cường




Trong phòng yên lặng một chút, nói:

- Tô cô nương hiểu lầm, mấy bài thơ kia cũng không phải là ta sáng tác.

Vừa nghe lời này, người ngoài phòng đều khẽ giật mình.

Tô Thanh Uyển vẻ mặt kinh ngạc:

- Lạc công tử vì sao nói như vậy? Mấy bài thơ kia không phải là công tử sáng tác,vậy là ai sáng tác?

Lạc Thanh Chu nói:

- Tại hạ cũng chỉ là nhìn thấy trên một cuốn sách, ghi lại. Còn người nào sáng tác, xác thực không nhớ rõ.

- Vậy Lạc công tử có thể nói cho Thanh Uyển, nhìn thấy quyển sách đó ở đâu không?

Tô Thanh Uyển nhìn cái bóng cao cao trên cửa sổ hỏi.

Lạc Thanh Chu lại yên lặng một chút, nói:

- Quên.

Ngoài phòng rơi vào yên lặng.

Tô Thanh Uyển cười khổ một tiếng, nói:

- Công tử sao lại như vậy, Thanh Uyển biết hôm nay thân phận công tử đặc thù, không nguyện ý nổi danh quá sớm. Chỉ muốn học hành gian khổ, giấu tài, chờ ngày sau khoa cử cao trung, nhất cử thành danh. Thanh Uyển hôm nay đến đây, không còn ý gì khác, chỉ là vô cùng thích tài hoa của công tử, muốn gặp mặt công tử một lần, nói vài câu. Thanh Uyển có thể cam đoan, chuyện đêm nay, tuyệt không truyền cho người ngoài.

Trong phòng rơi vào yên lặng.

Tô Thanh Uyển nhìn cái bóng trên cửa sổ, nói khẽ:

- Lạc công tử, ngươi đã không tiện nói chuyện, vậy có thể giúp Thanh Uyển một chuyện không?

Trong phòng lại yên lặng một chút, mới nói:

- Tô cô nương mời nói.

Tô Thanh Uyển nói:

- Mấy ngày nữa Uyên Ương Lâu muốn tổ chức một Hội Thi Từ, đề mục đã ra, Thanh Uyển trầm tư suy nghĩ, làm hai bài thi từ, chỉ là không hài lòng lắm. Công tử có thể giúp Thanh Uyển làm một bài, giúp Thanh Uyển có mạch suy nghĩ khác được không?

Trong phòng thở dài một hơi nói:

- Tô cô nương, ta thật không có lừa ngươi, ta cũng không am hiểu thi từ.

Tô Thanh Uyển có chút cúi người, cúi đầu nói:

- Lạc công tử, Thanh Uyển có thể cam đoan, sẽ không nhắc đến công tử với bất kỳ ai. Công tử nếu chịu hỗ trợ, Thanh Uyển vô cùng cảm kích, sau này nếu có chỗ cần Thanh Uyển, Thanh Uyển tuyệt không dám chối từ.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nói:

- Thật có lỗi, Tô cô nương, ta thật không biết làm thi từ, mà đêm nay thân thể ta không quá dễ chịu, cô nương vẫn mời trở về đi.

Tô Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn cửa sổ nói:

- Vậy công tử có thể giúp Thanh Uyển sao chép một bài? Chính là sao chép trên quyển sách công tử vừa nói kia, được không?

Lạc Thanh Chu: ..

- Công tử nếu không đáp ứng, hôm nay Thanh Uyển da mặt dày, đợi ở chỗ này không đi.

Tô Thanh Uyển quật cường nói.

Tần Vi Mặc đứng bên cạnh, nhịn không được ôn nhu thuyết phục:

- Tô tỷ tỷ, ngươi cũng đừng làm khó tỷ phu nhà ta. Tỷ phu hôm nay ngã bệnh, trong lúc nhất thời, cũng làm không ra được.

Tô Thanh Uyển tiến lên mấy bước, khom người cúi đầu đứng ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.

Trong tiểu viện lâm vào yên tĩnh.

Những nha hoàn ma ma kia cũng đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó đều nhìn về cái bóng trên cửa sổ, nín thở ngưng thần.

Thời gian giằng co, từng giây từng phút trôi qua.

Nửa ngày, thiếu niên trong phòng mới thở dài một hơi, thỏa hiệp nói:

- Tô cô nương, mời nói đề mục đi.

Lạc Thanh Chu biết rõ, nếu nữ nhân quật cường, mười đầu trâu đều kéo không trở lại, đành chép một bài đuổi đi vậy.

Vừa nghe lời này, không khí ngột ngạt ngưng kết trong tiểu viện lập tức buông lỏng.

Tô Thanh Uyển vẻ mặt tràn đầy vui vẻ ngẩng đầu lên nói:

- Đa tạ công tử, đề mục là Mai Hoa. Dưới lầu Uyên Ương có một vườn mai, đứng ở trên lầu có thể thưởng thức hoa mai mới nở trong viên, cho nên mới ra cái đề mục này.

Trong phòng yên lặng một chút, nói:

- Tô cô nương là muốn thơ, hay là từ?

Tô Thanh Uyển vừa muốn nói chuyện, đột nhiên dừng một chút, mắt sáng lên, nhìn cái bóng trên cửa sổ, cẩn thận từng chút nói:

- Lạc công tử, nếu không... Một bài thơ, một bài từ, có thể chứ?

Trong lòng nàng thầm nghĩ, vị Lạc công tử này đã hỏi như vậy, khẳng định là thi từ đều am hiểu, chỉ là không biết chỉ một lúc như thế, hắn sẽ làm thi từ thế nào.

- Tô tỷ tỷ thật tham lam.

Tần Vi Mặc bên cạnh trong lòng nói thầm.

Đồng thời, hai con ngươi cũng ôn nhu mà nhìn cái bóng trên cửa sổ, trong lòng âm thầm chờ mong, không biết tỷ phu có thể làm ra được sao?

- Tiểu Điệp, vào mài mực.

Trong phòng truyền đến tiếng của Lạc Thanh Chu.

Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, vừa muốn chạy vào, Tần Vi Mặc chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, lấy dũng khí nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc giúp ngươi mài mực, có thể chứ?

Vừa nghe lời này, sắc mặt nha hoàn cùng nhóm ma ma sau lưng đều thay đổi.

Cả Tô Thanh Uyển phía trước cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng.

Loại chuyện này, cũng không phải thiên kim tiểu thư có thể làm.

Huống chi, thiếu niên trong phòng là tới ở rể, lại là tỷ phu nàng, thân phận nàng tôn quý, làm sao lại chủ động đi mài mực?