Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 98: Không thể ra ngoài gặp mặt




Tô Thanh Uyên ngắt lời Vi Mặc, nói:

- Vi Mặc muội muội, nếu ngươi không làm chủ được, vậy ngươi dẫn ta đi tìm tỷ tỷ ngươi, ta tự mình nói với nàng. Ta làm người quang minh lỗi lạc, thanh bạch, không sợ bất kỳ lời đàm tiếu nào.

- Aiz... Vậy được rồi.

Tần Vi Mặc bất đắc dĩ, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Nàng biết, nếu đi tìm tỷ tỷ nàng, kết quả cũng giống nhau.

Tỷ tỷ nàng sẽ không để ý thiếu niên kia.

Cho dù là ngã bệnh, cũng không có liếc hắn một cái.

Cùng lúc đó.

Trong phòng.

Lạc Thanh Chu xuống giường, đang ngồi trước bàn sách tìm sách.

Gương đồng nhật nguyệt kia lại đặt trên bàn sách, mặt điêu khắc mặt trăng ngửa lên hứng lấy ánh trăng ngoài cửa sổ, trong mặt gương mông lung âm u, âm khí âm trầm.

Hắn tìm kiếm trên giá sách một chút, đột nhiên lại tìm được một quyển sách hay.

Trong đó có một đoạn văn, làm trong lòng hắn khẽ động.

- Thoát thai hoán cốt, ngoài thân có thân, tụ tắc thành hình, tán tắc thành khí, đây là Dương thần. Nhất niệm thanh linh, hồn thức chưa tán, như mộng như ảnh, giống hình hài quỷ, đây là âm thần...

Không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Lạc Thanh Chu trở lại trên giường.

Tiểu Điệp nghe tiếng, đi ra mở cửa sân.

Tần Vi Mặc có chút xấu hổ, không biết nên làm sao mở miệng.

Thu nhi và Tiểu Điệp tương đối quen, trực tiếp lôi kéo nàng đi vào tiểu viện, thấp giọng nói:

- Cô gia tỉnh rồi sao? Tô cô nương đặc biệt tới, nói muốn gặp cô gia một lần.

Tiểu Điệp quay đầu nhìn thoáng qua, khổ sở nói:

- Thu nhi tỷ tỷ, công tử nhà ta đã nghỉ ngơi.

Thu nhi dùng đầu ngón tay chọc chọc nàng, thấp giọng nói:

- Cô gia đêm nay không đi ra ngoài, phu nhân rất tức giận. Ngươi vào xem, nếu hắn thân thể tốt một chút, tốt nhất vẫn nên gặp Tô cô nương một lần, dù sao cũng là khách quý, tiểu thư nhà ta cũng rất khó khăn.

Tiểu Điệp bất đắc dĩ, nói:

- Vậy được rồi, ta vào xem.

Tô Thanh Uyển đi vào tiểu viện, ánh mắt nhìn bốn phía mấy lần, nhịn không được nói:

- Vi Mặc, tỷ phu ngươi và tiểu nha hoàn này, hai người ở chỗ này sao? Tỷ tỷ ngươi...

Tần Vi Mặc khẽ thở một hơi:

- Tỷ tỷ của ta thân thể không tốt lắm, cho nên hai người không có ở cùng chỗ.

Tô Thanh Uyển nghe vậy, lại cười nhạt một tiếng:

- Chỉ sợ không phải do thân thể không tốt lắm đâu? Ở rể, lại có thân phận con thứ, cho nên mới có đãi ngộ như vậy?

Nàng ta lập tức lại nói:

- Vi Mặc, ta nói chuyện tương đối thẳng thắn, ngươi chớ để ở trong lòng. Hai người bọn họ đã bái đường thành thân, làm gì có nhiều quy củ như vậy, vợ chồng không ở cùng một chỗ, tính là vợ chồng gì đâu? Tỷ phu ngươi có tài hoa như thế, lại khắc khổ đọc sách, sau này nhất định có thể trở nên nổi bật, các ngươi đối xử với hắn như vậy, chung quy là không tốt lắm.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, không nói gì.

Tô Thanh Uyển nhìn nàng một cái, không khỏi thở dài nói:

- Ta cũng biết, tình huống tỷ tỷ ngươi đặc thù, có thể đúng là không thích hợp ở cùng một chỗ. Vi Mặc, lời này coi như ta chưa nói, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta biết con người ngươi, trong lòng ngươi khẳng định cũng không chịu nổi đâu. Ai, thế gian này quy củ quá nhiều, đặc biệt là đại hộ nhân gia giống như các ngươi, có chút quy củ nếu không tuân thủ, sẽ bị người đàm tiếu, cũng không có cách nào khác.

Lúc này, Tiểu Điệp bước nhanh từ trong nhà đi ra, cung kính nói:

- Nhị tiểu thư, Tô cô nương, công tử nhà ta tỉnh.

Tô Thanh Uyển ánh mắt sáng lên, lập tức đi tới trước cửa sổ, cúi người nói:

- Lạc công tử, muộn như vậy đến đây quấy rầy, thật xin lỗi. Chỉ là công tử sáng tác mấy bài thơ kia, thực sự khiến lòng Thanh Uyển day dứt khó nhịn, đêm nay thừa dịp cô mẫu tới, Thanh Uyển cũng theo tới, muốn cố ý bái kiến Lạc công tử một chút.

Tần Vi Mặc cũng đi lên trước, âm thanh ôn nhu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng:

- Tỷ phu, thân thể ngươi đỡ hơn chưa?

Lạc Thanh Chu ở trên giường, mặc y phục vào, trả lời:

- Tốt hơn nhiều, đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm.

Hắn sở dĩ không tiếp tục giả vờ ngủ, một là không muốn khiến cho Tần nhị tiểu thư khó xử, hai là nghe được vị Tô cô nương kia, cảm thấy đối phương là người tốt, chào hỏi chút cũng không vấn đề gì.

Cửa sổ bị đóng.

Trong phòng thắp đèn dầu sáng lên, bóng hắn chiếu trên cửa sổ, lại chắp tay nói:

- Tô cô nương, ta đêm nay không quá thoải mái, không thể ra ngoài gặp mặt cô nương.

Thân ở dưới mái hiên, có chút quy củ không thể không tuân thủ.

Ở chỗ này hắn ở rể, mà không phải công tử.

Tô Thanh Uyển xin lỗi nói:

- Lạc công tử thân thể không thoải mái, Thanh Uyển thực sự có lỗi, không nên tới quấy rầy. Nhưng Thanh Uyển xác thực đối với mấy bài thơ kia của công tử vô cùng kính nể, đêm nay đến đây, là muốn gặp công tử thỉnh giáo một phen, hi vọng công tử vui lòng chỉ giáo.