Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu, nói:
- Tới qua, bất quá ngồi một hồi liền đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi:
- Ngồi chỗ nào?
Tần Vi Mặc chỉ chỉ buồng trong.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức trầm mặt xuống, quay người đi đến cửa ra vào nói:
- Ta đi nơi khác ngủ.
Tần Vi Mặc vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, hắn không có ngồi trên giường.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước lại, nói:
- Thế ngồi chỗ nào?
Tần Vi Mặc chỉ chỉ bên giường, nói:
- Trên ghế.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn cái ghế con trong buồng một chút, mặt mũi tràn đầy hoài nghi nói:
- Hắn có quân tử như vậy?
Tần Vi Mặc gật đầu nói:
- Có, Thanh Chu ca ca vẫn luôn rất quân tử.
Lập tức lại than nhẹ một tiếng:
- Mà thân thể của ta cũng không cho phép.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, không có lại nói tiếp, trực tiếp đi vào buồng trong, ôm cái ghế kia đi ra, mở cửa phòng, ném ra ngoài cửa, sau đó lấy ra khăn tay xoa tay, một mặt ghét bỏ.
Tần Vi Mặc nhìn nàng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, ngươi cứ chán ghét Thanh Chu ca ca như thế à?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Ta chán ghét tất cả người đọc sách yếu đuối hoa ngôn xảo ngữ, không có chút khí khái nam tử, buồn nôn.
Khóe miệng Tần Vi Mặc có chút bỗng nhúc nhích, nhẹ gật đầu:
- Nha.
Sau đó trong mắt lại mang theo ý cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ khẳng định ưa thích võ giả cao lớn lợi hại, nếu như biết vung vôi, khẳng định sẽ tốt hơn, đúng hay không?
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, liếc nàng một cái nói:
- Vi Mặc, ngươi đang cười nhạo ta vung vôi sao?
Tần Vi Mặc khẽ cười một tiếng, vội vàng lắc đầu nói:
- Dĩ nhiên không phải, Vi Mặc chỉ muốn biết, Mỹ Kiêu tỷ thích nam tử dạng gì.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy lãnh ngạo nói:
- Thế gian này, không có nam tử nào đáng giá để bản quận chúa thích, bọn hắn không xứng!
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Thu nhi nói:
- Tiểu thư, nước nóng đã được chuẩn bị xong.
Tần Vi Mặc nói:
- Mang vào đi.
Cửa phòng mở ra, Châu nhi cùng Thu nhi nâng thùng tắm tiến vào, đặt ở sau tấm bình phong trong buồng, sau đó đi bưng từng chậu nước nóng đã nấu sôi vào, bắt đầu đổ vào trong thùng tắm.
Hai nha đầu rời đi, Nam Cung Mỹ Kiêu đi tới sau tấm bình phong, giải khai dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn.
Lập tức, trút bỏ váy áo trên người.
Đang muốn mở ra dây nhỏ trên nội y cuối cùng, nàng đột nhiên nhìn một chút cửa sổ, nói:
- Vi Mặc, tên kia không đột nhiên tới đây chứ?
Tần Vi Mặc đi tới, nhìn nàng cười nói:
- Yên tâm đi Mỹ Kiêu tỷ, có Thu nhi và Châu nhi ở bên ngoài canh chừng đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu ‘Hứ’ một tiếng, nhếch miệng nói:
- Hai tiểu nha đầu về sau đều là người của hắn, tự nhiên sẽ giúp đỡ hắn.
Tần Vi Mặc khẽ cười một tiếng, vội vàng xoay người rời đi, nói:
- Ta đi xem sách.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Nếu hắn thực có can đảm đến, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của hắn! Ta cũng sẽ không nể mặt của ngươi mà tha cho hắn.
Tần Vi Mặc cười cười, không có lại nói tiếp, đi tới bàn trước cửa sổ ngồi xuống, cầm lên một tập thơ, cúi đầu nhìn lại.
Sau tấm bình phong vang lên tiếng nước.
Nam Cung Mỹ Kiêu gỡ cây trâm vật trang sức trên đầu xuống, một đầu tóc dài đen nhánh tản mát xuống, rủ xuống tiến vào trong nước.
Trong nước bồng bềnh đầy cánh hoa màu hồng, hương thơm bốn phía.
- Vi Mặc, nói thật, tên kia thật rất lợi hại, cũng rất dũng cảm, đối xử với ngươi cũng rất tốt. Hai ngày nay hắn biểu hiện ở Kim Thiền tự và Thanh Vân quan, để cho ta lau mắt mà nhìn. Nếu là người đọc sách khác, chỉ sợ ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không sánh nổi.
Nam Cung Mỹ Kiêu vừa chà rửa tóc dài đen nhánh, vừa nói.
Tần nhị tiểu thư ngồi ở phía trước cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ, nhu hòa chiếu xuống gương mặt thanh lệ mà hơi tái nhợt của nàng.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt tràn đầy ôn nhu:
- Thanh Chu ca ca tự nhiên cực tốt.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Vi Mặc, ánh mắt của ngươi từ trước đến nay không kém, Tần gia các ngươi lần này cũng coi nhặt được một bảo bối. Bất quá, tên kia quá mức ưu tú, cũng không phải là một chuyện tốt. Nghe nói ngay cả Trưởng công chúa đều rất coi trọng hắn, đúng hay không?
Tần nhị tiểu thư trầm mặc xuống, không nói gì.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Trưởng công chúa bây giờ ở trong cung, chỉ sợ cũng không dễ thở. Nghe phụ thân ta nói, mỗi ngày đều có đại thần vạch tội nàng. Quân đội nàng ở Mạc Thành xuất động giúp Lạc Thanh Chu giết người, cũng bị vạch tội.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, Trưởng công chúa hiện tại có phải không có cách nào tiến về biên cảnh, hoặc trở lại Hỏa Nguyệt Quốc hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Ta cũng không biết, đoán chừng có chút khó. Mạc Thành đã bị Yêu tộc chiếm lĩnh, rất nhiều bách tính trôi dạt khắp nơi. Quân đội trưởng công chúa đang trú đóng tại biên cảnh, nàng không có trở về, cũng không có hạ lệnh hỗ trợ. Hiển nhiên, chuyện không đúng lắm.