Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, ôm tiểu nha đầu bên cạnh vào trong lòng, nắm lấy thỏ nhỏ, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Trong cung điện.
Trưởng công chúa một bộ váy đỏ ngồi ở trước bàn, nhìn tin tức mình phát ra trên ngọc thạch, một mặt xem thường ghét bỏ.
- Nam Cung Hỏa Nguyệt ơi là Nam Cung Hỏa Nguyệt, đường đường là Trưởng công chúa, đường đường là Quốc chủ Hỏa Nguyệt Quốc, ngạo khí của ngươi đâu? Lòng can đảm của ngươi đâu? Ngươi chẳng biết xấu hổ.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm càng đậm.
Thành cung cao thâm, bên trong muôn hồng nghìn tía, cả vườn xuân sắc.
Trong nháy mắt, rất nhanh đến Trung thu.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, cửa thành đã mở ra.
Tiểu thương ngoài thành xếp hàng mà vào.
Người ra khỏi thành, đi một bên khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu cùng bọn người Tần Văn Chính cưỡi ngựa đi vào, đi thẳng tiến vào hẻm nhỏ lá phong.
Tống Như Nguyệt tối hôm qua một đêm chưa ngủ, đang đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi, nhìn thấy bọn hắn an toàn trở về, lập tức vui đến phát khóc.
- Mỹ Kiêu, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi...
Nàng lôi kéo tay Nam Cung Mỹ Kiêu, không thể nào nói hết lời cảm tạ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn Tần nhị tiểu thư cùng Lạc Thanh Chu đứng bên cạnh một chút, trầm mặc một hồi, nói:
- Dì, người cứu dượng và nhị ca cũng không phải là ta, là người khác.
Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc mà nhìn nàng, hỏi lại:
- Là ai?
Tần Văn Chính nhìn nàng một cái, nói:
- Đi thôi, đi vào lại nói.
Một đoàn người tiến vào sân nhỏ.
Đi vào đại sảnh, Tần Văn Chính đem chuyện ngày hôm qua và tối hôm qua đều một năm một mười nói một lần.
Tần Xuyên lấy ra ba gốc Cửu Diệp thảo đã hái, cho tất cả mọi người nhìn thoáng qua, lại thu về, nói:
- Trước đặt ở trong túi trữ vật của ta, tạm thời sẽ không khô héo.
Tống Như Nguyệt nghi ngờ nói:
- Người tối hôm qua cứu các ngươi là ai, các ngươi đều không nhìn thấy sao?
Tần Xuyên thở dài một hơi, nói:
- Hẳn là võ giả đi ngang qua, làm việc tốt không lưu danh, đầu năm nay, dạng người này đã không nhiều lắm, còn lãng phí rất nhiều đồ vật của hắn.
Tần Văn Chính không nói gì, nhìn Nam Cung Mỹ Kiêu bên cạnh một chút.
Từ phản ứng của nàng tối hôm qua đến xem, nàng hẳn là biết người kia, bất quá nàng tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, cho nên hắn ta cũng không có hỏi nhiều.
Tần nhị tiểu thư ở một bên đưa mắt nhìn bọn hắn, ngón tay ở phía dưới lại lặng lẽ đụng đụng người nào đó bên cạnh.
Người nào đó cũng duỗi ra đầu ngón tay đụng đụng đầu ngón tay của nàng.
Sau đó, đầu ngón tay của hai người móc vào cùng một chỗ.
Tần nhị tiểu thư cắn môi phấn, trên gương mặt lặng lẽ nhiễm lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, trong mắt tràn đầy nhu tình, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Tần Văn Chính mở miệng nói:
- Mỹ Kiêu, tối hôm qua mệt mỏi một đêm, đi gian phòng của Vi Mặc nghỉ ngơi trước đi. Còn Đoan vương gia nơi đó, ngươi xem buổi trưa có thể đi không?
Nam Cung Mỹ Kiêu tối hôm qua bôn ba một đêm, một đêm không ngủ, hoàn toàn rất mệt mỏi, nghe vậy nói:
- Có thể, xế chiều rồi đi.
Nàng nhìn về phía Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu vội vàng buông tay, nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, đi thôi, Vi Mặc dẫn ngươi đi ra đằng sau nghỉ ngơi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi theo nàng vài bước, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Vi Mặc, giường của ngươi có người khác ngủ qua không?
Tần nhị tiểu thư nghe vậy giật mình, lập tức lắc đầu nói:
- Không có.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn người nào đó một chút, nói thẳng:
- Ta có bệnh thích sạch sẽ, giường nam nhân chạm qua, ta tuyệt đối không ngủ.
Tần nhị tiểu thư có chút xấu hổ, thấy tất cả mọi người nhìn mình, đành phải đỏ mặt nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, giường kia ngoại trừ Vi Mặc, không ai ngủ qua, Vi Mặc có thể thề.
- Không cần thề, ta tin tưởng ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có nói thêm nữa, đi ra cửa.
Tần nhị tiểu thư nhìn người nào đó một chút, khuôn mặt nhỏ đỏ lên đi theo ra ngoài.
Đi tới cửa bên ngoài đình viện.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn phụ nhân trong viện nói:
- Mộc di, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, buổi chiều chính chúng ta đi Đoan vương phủ.
Phụ nhân đáp ứng một tiếng, đang muốn quay người rời đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại nói:
- Chuyện tối ngày hôm qua, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là Tuyết Y.
Phụ nhân gật đầu đáp ứng.
- Vâng, tiểu thư.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngừng một hồi, lại đến gần nàng, thấp giọng nói:
- Mộc di, nhớ kỹ mua thêm cho ta chút dầu thắp, đừng quên, ít nhất phải hai mươi thùng... Thùng lớn.
Phụ nhân nghe vậy, khóe miệng giật một cái, nhẹ gật đầu, bước nhanh rời đi.
Mai Hương uyển.
Trong thư phòng, Nam Cung Mỹ Kiêu trái ngửi, phải nghe, thấy trên bàn đốt hương thơm, quay đầu hỏi:
- Vi Mặc, hắn tối hôm qua có tới?