Quan chủ khảo Hàn Lâm học sĩ Lâm Văn đường cũng mang theo hai tên phó quan và những quan viên khác, được hộ vệ chen chúc sớm chạy tới trường thi xem bố trí.
Bên trong Mạc Thành rất náo nhiệt, nhưng cũng rất yên tĩnh.
Người bán hàng rong không còn dám gào to, đánh xe tạm dừng sinh ý, mãi nghệ cũng bị đuổi ra đầu đường, tất cả mọi người thấy thí sinh trên đường phố, mặt mũi đều tràn đầy hâm mộ và kính sợ nhường đường.
Đại Viêm mặc dù vẫn như cũ sùng võ thượng võ, lấy võ làm đầu, nhưng dưới cố gắng và chính sách của đương kim Thánh thượng, địa vị của quan văn đã bắt đầu dần dần lên cao, đã có xu thế địa vị ngang hàng cùng quan võ.
Huống chi, đối với dân chúng tầm thường mà nói, tùy tiện một quan viên đều không phải là tồn tại mà bọn hắn có thể chọc nổi.
Hôm nay thi Hương, người thi đậu làm cử nhân.
Từ khi trúng cử về sau liền có tư cách tham tuyển quan viên, xem như nhân viên dự khuyết cho quan viên, về sau khẳng định sẽ làm quan.
Nếu như tiến thêm một bước, lại thi đậu Tiến sĩ, kia thì càng lợi hại.
Mọi người đứng ở hai bên đường phố khe khẽ bàn luận, mà những thí sinh kia thì được gia trưởng hộ tống, bao lớn bao nhỏ, thỏa thuê mãn nguyện đi đến trường thi.
Mặt trời mọc.
Bốn phía trường thi sớm đã bị quản chặt.
Bên trong trường thi cũng đều được kiểm tra rất nhiều lần.
Ngoài cửa đã tụ tập đội ngũ rất dài, rất nhiều thí sinh biết nhau thì bắt đầu thấp giọng bắt chuyện, không quen biết cũng chào hỏi hàn huyên lẫn nhau, hỏi tên họ của đối phương, sau đó ‘Kính đã lâu, kính đã lâu’ nói câu xã giao này nọ, sớm kết giao bằng hữu.
Vạn nhất đối phương thi đậu, vậy thì nhiều thêm một bằng hữu là cử nhân.
Nếu như hai người đều thi đậu, vậy sau này có thể tiến vào quan trường giúp đỡ lẫn nhau.
Khí trời rất nóng.
Rất nhiều thí sinh cùng gia trưởng đứng một hồi, đều đã là mồ hôi đầm đìa.
Giờ Tỵ, cửa lớn mở ra.
Thí sinh bắt đầu theo thứ tự tiếp nhận kiểm tra, từng người tiến vào trường thi.
Kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Ngoại trừ muốn kiểm tra đồ ăn bút mực đeo bên trên người ra, còn muốn cởi xuống áo ngoài, giày để kiểm tra, cho dù là quần áo bên trong cũng sẽ sẽ mở ra tra xét.
Trên cánh tay, trên đùi, các nơi trên cơ thể, đều bị kiểm tra.
Cuối cùng còn muốn há mồm nói chuyện, nhìn miệng xem có bí mật mang theo vật liệu hay không, sau đó mở ra đầu tóc rối tung, kiểm tra trong đầu tóc.
Mỗi một thí sinh đều trải qua kiểm tra rất cẩn thận, mới cho phép tiến vào trường thi.
Người bị phát hiện có mang theo tài liệu, khảo thí liền sẽ hết hiệu lực tại chỗ.
Khi thí sinh đi vào hơn phân nửa, bên trong Thành Quốc phủ, Đại phu nhân Vương thị rốt cục bắt đầu buồn ngủ.
Lúc này, Vương Thành lại một lần đi đến, cung kính bẩm báo nói:
- Phu nhân, cũng không có vấn đề, tiểu tử kia vẫn còn đang hôn mê ở trong nhà, cũng không đi ra ngoài. Lúc này, toàn bộ thí sinh đã sắp tiến vào trường thi, thời gian niêm phong cửa cũng rất nhanh sẽ đến.
Vương thị cố nén mệt mỏi, thản nhiên nói:
- Tiếp tục trông coi, thẳng đến trường thi niêm phong cửa.
- Vâng.
Vương Thành cung kính thối lui.
Lại qua thời gian một nén nhang.
Vương Thành lần nữa tiến đến bẩm báo:
- Phu nhân, không thành vấn đề, tiểu tử kia vẫn không có ra khỏi phủ, trường thi đã bắt đầu niêm phong cửa.
Vương thị cười lạnh một tiếng, đứng lên nói:
- Đi thôi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.
Nói xong, nàng đi vào buồng trong.
Vương Thành khom người rời đi.
Vương thị vuốt vuốt đầu, mới vừa nằm xuống ở trên giường, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Giọng nói kinh hoàng của Vương Thành truyền đến:
- Phu nhân, trường thi truyền đến tin tức, tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện ở trường thi, đã tiến vào trước khi niêm phong cửa.
Vương thị đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, sửng sốt mấy giây, lập tức sắc mặt âm trầm đi ra ngoài, nhìn hắn nói:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Không phải nói tiểu tạp chủng kia không có ra khỏi phủ sao? Làm sao đột nhiên xuất hiện trong trường thi rồi?
- Đám người Vương ngũ cũng không có chặn đường ở giữa đường?
Vương Thành cúi đầu, sắc mặt khó coi nói:
- Người canh giữ ở ngoài cửa nói, căn bản cũng không có nhìn thấy tiểu tử kia ra ngoài, cũng không có thấy những người khác ra ngoài...
- Vương ngũ mấy người cũng không có nhìn thấy tiểu tử kia trên đường...
- Phu nhân, cái này... Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra...
- Phế vật.
Vương thị đột nhiên quơ lấy một chén trà từ trên bàn, hung hăng đập vào trên đầu của hắn, gương mặt đột nhiên trở nên vặn vẹo dữ tợn, thân thể lung lay, kém chút té xỉu.
Vương Thành khom người cúi đầu, đầu đầy nước trà chảy xuôi, một cử động cũng không dám.
Vương thị nặng nề thở ra một hơi, đứng một hồi, đột nhiên hỏi:
- Trạng thái tiểu tạp chủng kia như thế nào?