Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 699: Nói dối




Lập tức lại nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta lần sau tiếp tục kể cho ngươi « Đạo Đức Kinh », có thể chứ? Còn có « Pháp Hoa Kinh », « Kim Cương Kinh »...

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Được.

- Đa tạ Nguyệt tỷ tỷ.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy cảm kích, lại bái sâu một cái.

Đang lúc muốn cáo từ, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên lại mở miệng nói:

- Nhắc lại ngươi một câu, những công pháp khác, tốt nhất đừng thử luyện.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Ta sẽ nghe theo lời của Nguyệt tỷ tỷ.

Thân ảnh xanh nhạt không có lại nói tiếp, xoay người, ánh mắt nhìn về một vòng tia sáng phía đỉnh núi nơi xa.

Lạc Thanh Chu cáo từ rời đi.

Hồi lâu sau, nàng cũng biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, vừa muốn bay vào Mai Hương uyển, đột nhiên phát hiện dưới đại thụ phía ngoài có một đạo thân ảnh quen thuộc đang đứng đấy.

Một bộ váy áo xanh nhạt, dáng người tinh tế đơn bạc, trong ngực ôm kiếm, đang tựa ở trên một cây đại thụ, ánh mắt kinh ngạc nhìn cửa sân đóng chặt.

Không biết đã đứng bao lâu.

Lạc Thanh Chu ở trên nóc nhà nhìn một hồi, xuyên thấu nóc nhà, về tới gian phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Lập tức, hắn ra khỏi phòng, đi hậu viện.

Từ hậu viện ra ngoài, lượn quanh một vòng lớn, đi tới phía sau của nàng.

Sau đó, bàn chân im lặng tiếp cận về phía nàng.

Thiếu nữ dưới cây, tựa hồ đang xuất thần, cũng không phát giác được động tĩnh sau lưng.

Đợi Lạc Thanh Chu lặng lẽ tiếp cận đến khoảng cách ba mét nàng mới phát giác, lấy lại tinh thần, bảo kiếm trong tay ‘Bang’ một tiếng rút ra.

Lạc Thanh Chu vội vàng lên tiếng nói:

- Thiền Thiền, là ta.

Lời nói vừa dứt, mũi kiếm băng lãnh đã chạm vào cổ họng hắn, chỉ kém một chút đã đâm vào.

Sau lưng Lạc Thanh Chu phát lạnh, nói thầm: ‘Tốc độ của nha đầu này nhanh hơn.’

Hắn đã là tu vi Luyện Tạng, thế mà không có thấy rõ nàng quay người và xuất kiếm, nháy mắt một cái, nàng đã đã đến trước mặt hắn.

Hai con ngươi Hạ Thiền lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới thu hồi kiếm, quay người muốn rời khỏi.

Lạc Thanh Chu vội vàng đuổi theo cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, gọi:

- Thiền Thiền...

Hạ Thiền đang muốn đẩy tay của hắn ra, đột nhiên dừng chân, cúi đầu xuống, nhìn về phía tay của hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng buông tay ra, rút bàn tay vẫn như cũ vẫn còn đang quấn băng gạc về trong tay áo rộng rãi.

Hạ Thiền xoay người lại, nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh như băng tuyết.

Trầm mặc một chút, nàng đột nhiên đi đến gần hắn, đưa tay bắt lại cổ tay hắn, kéo tay hắn ra khỏi tay áo, vừa cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó nhìn hắn, hỏi:

- Ai, đánh?

Lạc Thanh Chu nhìn con ngươi nàng đen nhánh băng lãnh, phát hiện trong cặp mắt thanh tịnh kia giống như đột nhiên kết băng, rõ ràng lộ ra hai tia hàn ý, thấm vào trong lòng.

Hắn ngẩn người, nói khẽ:

- Chính ta luyện công, không cẩn thận đánh, không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày liền tốt.

Hạ Thiền vẫn như cũ nắm lấy cổ tay của hắn, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn nói:

- Nói dối.

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt xinh đẹp ngây ngô của nàng, đột nhiên nói:

- Ngươi để cho ta hôn một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết, có được hay không?

- Bộp!

Lạc Thanh Chu che mắt, ngồi xổm ở trên mặt đất.

Hạ Thiền xoay người, bước nhanh rời đi.

Một lát sau.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, dụi dụi con mắt, về tới Mai Hương uyển, vào nhà đi ngủ.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh một bộ váy phấn, đang ở trong phòng đảo thuốc, thỉnh thoảng cúi đầu dùng cái mũi ngửi một chút.

Bên trong lẵng hoa trên bàn có đặt vào các loại cánh hoa đủ màu sắc.

Hạ Thiền vô thanh vô tức xuất hiện tại cửa ra vào.

Qua hồi lâu.

Bách Linh nhíu nhíu mày lại, để tay xuống bên trong thố dược, tự lẩm bẩm:

- Còn thiếu một vị.

Nàng phủi tay, đứng dậy, xốc lên lẵng hoa trên bàn, vừa muốn đi ra ngoài, lập tức bị bóng người ngoài cửa làm giật mình.

- Thiền Thiền, ngươi làm gì? Hù chết người ta.

Bách Linh vuốt ngực, lại tăng thêm một câu:

- Ta còn tưởng rằng thối cô gia lại muốn vụng trộm đến khi dễ người ta chứ.

Hạ Thiền nhìn nàng, không nói gì.

Bách Linh mang theo lẵng hoa, đi đến trước mặt của nàng, xích lại gần nàng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một hồi, hỏi:

- Thế nào? Bị thối cô gia khi dễ?

Hạ Thiền vẫn không có nói chuyện.

Bách Linh phủi phủi tay ở bên trong lẵng hoa, đi đến bên cạnh nàng nói:

- Ta còn muốn đi hái hoa, ngươi nghĩ kỹ lại nói với ta.

Nàng ra khỏi phòng, dưới hành lang cầm lên cây cuốc, treo lẵng hoa ở bên trên cây cuốc, sau đó vác lên vai, ung dung ra sân nhỏ.

Đi vào vườn hoa.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, nha đầu kia đang im lặng đi theo phía sau của nàng.