Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 692: Quả nhiên là đồ biến thái




Lạc Thanh Chu mỉm cười, trầm ngâm một chút, nói:

- Qua mấy ngày đi, nhiều nhất ba ngày. Đến lúc đó, ta cho Đao tỷ một kinh hỉ, có được hay không?

Đao tỷ quay đầu nhìn hắn, nói:

- Không tốt, ta không muốn kinh hỉ, ta chỉ cần kim tệ.

Lạc Thanh Chu cười nói:

- Đến lúc đó ta sẽ săn một con mồi lớn, đưa cho Đao tỷ, hẳn là có thể bán không ít kim tệ.

Đao tỷ ‘Xùy’ cười một tiếng, không để ý đến hắn nữa, lấy ra băng gạc, giúp hắn băng bó.

Sau một lúc lâu.

Mới nói:

- Không cần, ta biết ngươi bây giờ đang rất thiếu kim tệ, nếu không trong khoảng thời gian này, ngươi cũng sẽ không tấp nập đi ra. Muốn từ Luyện Tạng đột phá đến Võ Sư, chỉ là những dược thủy đắt đỏ kia, đều là số lượng rất lớn. Sở Phi Dương, ngươi tiếp tục cố gắng đi. Chúng ta ngược lại có thể so một lần, đến lúc đó xem ai đột phá đến cảnh giới Võ Sư trước.

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt nàng anh tư bừng bừng nói:

- Đao tỷ, ngươi thật muốn so sao?

Đao tỷ quay đầu đối mặt ánh mắt hắn, nói:

- Ngươi mặc dù thiên phú tốt, nhưng thiên phú ta cũng không kém. Mà kinh nghiệm của ta càng nhiều hơn ngươi, ta còn có người chỉ đạo.

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- A, Đao tỷ, chúng ta so một lần, như thế nào?

Đao tỷ nhìn ánh mắt hắn, do dự một chút, nói:

- So ngược lại có thể, bất quá ta sẽ không cược kim tệ. Kim tệ là mệnh của ta, coi như ta có lòng tin, ta cũng sẽ không cược.

Lạc Thanh Chu nói:

- Có thể, nghe Đao tỷ. Ngươi nói đánh cược gì, liền đánh cược cái đó.

Đao tỷ có chút nhíu mày, cẩn thận suy tư một chút, nói:

- Dạng này, nếu như ngươi thua liền bồi ta một đêm, như thế nào?

Lạc Thanh Chu:

- ? ? ?

Đao tỷ cười khúc khích, nói:

- Nhìn ngươi bị hù, ý của ta là theo giúp ta uống rượu, uống rượu một đêm, nếu ngươi sợ ta thừa dịp ngươi say rượu khi dễ ngươi, ngươi cũng có thể gọi những người khác đi cùng một chỗ, như thế nào?

Lạc Thanh Chu nói:

- Có thể, vậy nếu như ta thắng thì sao?

Đao tỷ nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, mắt sáng lên, giơ lên một chân của mình, cười như không cười nói:

- Vậy ta để biến thái luyến chân như ngươi sờ chân của ta một chút, như thế nào?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Cái kia... Có thể cởi giày và vớ chân ra sờ không?

- Quả nhiên là cái đồ biến thái.

- Đao tỷ, ta chủ yếu cảm thấy chân của ngươi... Khả năng có chút thối, muốn giúp ngươi cởi ra cho bay đi bớt mùi....

- Cút!

Hai người một đường nói chuyện, rất nhanh vào thành.

Lạc Thanh Chu biết, Đao tỷ cố ý nói chuyện phiếm với hắn, là sợ hắn thoa thuốc xong sẽ ngủ.

Thương thế của hắn tương đối nặng, xương cốt cũng bị thương, nhất định phải chịu đựng, không thể ngủ trong xe ngựa lắc lư.

Cửa lớn Đến Tụ Bảo các.

Xe ngựa ngừng lại.

Đao tỷ đứng dậy đưa tay ra, chuẩn bị dìu hắn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao đâu, ta còn kiên trì được. Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như bị vị Đường công tử kia của ngươi thấy được, chỉ sợ không tốt lắm.

Đao tỷ lườm hắn một cái, không để ý đến hắn nữa, xuống xe ngựa, mới nói:

- Ta căn bản cũng không có để người kia ở trong lòng. Đêm nay trở về, ta còn hảo hảo điều tra một phen, cho cha ta một cái công đạo.

Lạc Thanh Chu chịu đựng xương cốt đau đớn, xuống xe ngựa, nói:

- Là phải điều tra thật tốt một chút. Người đọc sách, đều không thành thật.

Đao tỷ không có trò chuyện tiếp đề tài này, lại liếc mắt nhìn tay của hắn, nói:

- Cần ta dùng xe ngựa đưa ngươi trở về không?

Lạc Thanh Chu xin miễn, cáo từ rời đi.

Đao tỷ nhìn bóng lưng hắn, sau một lúc lâu mới nhìn về phía Hứa Thất ngồi ở trên xe ngựa bên cạnh, nói:

- Hắn giống như rất có lòng tin.

Hứa Thất cười nói:

- Thiên phú tiểu tử này không tồi, có khả năng không đến thời gian một năm liền sẽ đột phá. Nếu như đến lúc đó ngươi thua, thật muốn cho hắn sờ chân của ngươi?

- Thời gian một năm, đoán chừng ngươi cũng thành hôn, đến lúc đó ngươi thế nhưng là nữ tử có chồng, cũng không thể cho người ta tùy tiện sờ chân.

- Coi như đến lúc đó ngươi không kết hôn, nữ tử chưa xuất các để nam tử sờ chân, tựa hồ cũng không tốt lắm đâu?

Đao tỷ cười lạnh một tiếng, lên xe ngựa, nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không thua, ta có lòng tin, trong vòng nửa năm nhất định có thể đột phá.

Hứa Thất nghe vậy ngơ ngác một chút, lập tức, vươn ngón cái.

Lạc Thanh Chu đi vào hẻm nhỏ cửa sau Tần phủ, lập tức tháo mặt nạ xuống, cởi ra trang phục màu đen trên người, đổi lại nho bào rộng rãi.

Hai cánh tay cũng vừa lúc che trong tay áo rộng rãi.

Tiến vào phủ.

Hắn cũng không trở về đến Mai Hương Uyển, mà trực tiếp đi đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Hắn chuẩn bị đi thạch thất kia nghỉ ngơi cho tới trưa.