Lạc Thanh Chu ôm thật chặt cành cây phía trên người, bắp thịt toàn thân kéo căng.
May mắn tại thời điểm cây to đổ xuống, bị một cây đại thụ bên cạnh ngăn lại, vừa hay gác lên trên cành cây của gốc đại thụ thô to kia, lệch qua nơi đó.
Ba người dưới cây cũng không ngẩng đầu nhìn bên trên một chút, tiếp tục ngươi truy ta đuổi, di chuyển về phía trước.
Lúc di chuyển hướng về phía trước thêm khoảng cách hơn mười mét.
Nam tử cảnh giới Luyện Tạng, đột nhiên hai chân mềm nhũn, phản ứng chậm nửa nhịp, bị Tần Xuyên ‘Phanh’ một quyền đánh vào trên lồng ngực, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Tên nam tử lùn kia cũng đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không đúng, có chút choáng đầu run chân, lập tức biến sắc, nổi giận mắng:
- Đồ hèn hạ vô sỉ, ngươi vậy mà hạ độc.
Hắn không còn dám lưu lại, lập tức đánh ra một quyền lui về phía sau, chạy nhanh về phía nam tử cao gầy đã ngã trên mặt đất kia, muốn đỡ hắn dậy cùng một chỗ đào tẩu.
Tần Xuyên đứng tại chỗ sửng sốt một chút, cũng đột nhiên cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa.
Lấy tu vi của ba người, lúc đầu sẽ không dễ dàng trúng chiêu như thế, bất quá vừa rồi ba người đều vật lộn thật lâu, trong khí huyết cơ thể vận chuyển với tốc độ rất nhanh, còn hô hấp nặng nề, hít sâu các kiểu, lập tức hít vào rất nhiều độc phấn, trực tiếp tiến vào trong máu.
Đồng thời, bởi vì thể lực và nội lực tiêu hao quá nhiều, lực phòng ngự của ba người cũng giảm đi rất nhiều.
Cho nên mới nhanh như vậy đã có phản ứng.
Tên nam tử cao gầy bị Tần Xuyên đánh một quyền trúng lồng ngực, xương sườn trước ngực gãy mất mấy cái, lại có chút choáng đầu run chân, trong lúc nhất thời, không có cách nào từ dưới đất đứng lên.
Tên nam tử lùn lập tức đỡ hắn dậy, chuẩn bị rút lui.
Tần Xuyên giận dữ đuổi theo:
- Trả lại yêu thú! Nếu không ai cũng đừng mong rời đi.
Tên nam tử lùn giả bộ như không có phát giác được hắn đuổi theo, lúc hắn đuổi tới sau lưng ba, bốn mét, đột nhiên phất tay ném ra một quả cầu về phía sau.
Viên kia cầu ‘Phốc’ một tiếng bạo liệt, tản ra một đống lớn bột phấn màu đỏ.
Tần Xuyên đã sớm chuẩn bị, nháy mắt khi viên cầu bay tới, bước chân phanh lại, đánh qua một quyền.
Khí lãng như nước thủy triều, trong nháy mắt đánh tan những bột phấn màu đỏ.
Nhưng vừa dừng lại một chút, tên nam tử kia đã chạy ra xa hơn mười mét.
Mặt mũi Tần Xuyên tràn đầy căm hận, đang muốn tiếp tục đuổi theo, đột nhiên lại cảm thấy một trận mê muội đánh tới, trên mặt lập tức biến sắc, trong lòng nói thầm: ‘Ta cũng trúng độc.’
- Không sợ vứt bỏ mạng nhỏ, tiếp tục theo đuổi! Các gia gia chờ ngươi.
Thanh niên dáng lùn vịn thanh niên cao gầy, quay đầu cười lạnh, cố giả bộ trấn định, đồng thời, đầu càng thêm mê muội.
Khi hắn nói xong câu đó, vừa quay người muốn chạy tiếp, đại thụ phía sau bên cạnh đột nhiên ‘Phốc’ một tiếng, bay ra một đống lớn vôi phấn.
Thanh niên dáng lùn sắc mặt lập tức đại biến, cuống quít buông xuống thanh niên cao bên cạnh, cấp tốc lui lại, ‘Oanh’ một quyền đánh ra, khí lãng lăn lộn, trong nháy mắt đánh bay những bột màu trắng kia ra ngoài.
Thanh niên người cao vừa ngã trên đất, sau đại thụ bên cạnh đột nhiên lóe ra một thân ảnh, trong tay lóe lên hàn mang, ‘Bá’ một tiếng, lại trong nháy mắt cứa vào cổ của hắn ta.
- Lão nhị!
Thanh niên dáng lùn gặp một màn này, lập tức trừng to muốn rách cả mí mắt, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, gương mặt dữ tợn nhào tới người đánh lén.
Tên thanh niên cao gầy ngồi dưới đất, mở to hai mắt, che cổ, số lượng lớn máu tươi từ giữa ngón tay hắn ta phun ra ngoài.
Rất nhanh, hắn ta ngã trên mặt đất, co quắp mấy lần, triệt để mất mạng.
Lạc Thanh Chu một bên chạy trốn, một bên lặng yên không một tiếng động tiếp tục vung lấy từng tia bột màu trắng.
- Đứng lại cho ta.
Thanh niên dáng lùn méo mó mặt mày, đột nhiên nhảy lên, một quyền đánh tới phía sau lưng Lạc Thanh Chu, lại đột nhiên thấy tối sầm mặt lại, đầu váng mắt hoa, lực lượng tràn vào nắm đấm trong nháy mắt đình trệ.
- Ầm!
Bởi vì hắn ta là cảnh giới Võ Sư, đánh ra nắm đấm vẫn như cũ hung mãnh, tốc độ càng không phải Lạc Thanh Chu có thể so sánh.
Lạc Thanh Chu không kịp tránh đi, liền bị một quyền đánh vào trên lưng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống trong bụi cỏ trước mặt.
Thanh niên dáng lùn rơi trên mặt đất, chân mềm nhũn, kém chút ngã trên mặt đất.
Hắn ta phẫn hận, lại kinh hãi, đang muốn liều mạng tiến lên thế mà kẻ đánh lén hèn hạ kia đột nhiên nhảy dựng lên từ trong bụi cỏ.
Thanh niên dáng lùn giật mình trong lòng, biết được mình bây giờ đã hao hết thể lực, lại trúng độc, nơi nào còn dám lại do dự, hung hăng cắn đầu lưỡi, để cho mình tỉnh táo lại, xoay người bỏ chạy.