Tần Vi Mặc đưa tay tiếp nhận, trong mắt nhu tình như nước:
- Tạ ơn tỷ phu.
Lạc Thanh Chu lui lại mấy bước, có chút cúi đầu, chắp tay nói:
- Nhị tiểu thư, mời lên xe đi.
Xe ngựa Nam Cung quận vương đang chờ ở phía trước, vị quận chúa kia cũng ở trên xe ngựa lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hắn không thể bởi vì mình, mà trì hoãn thời gian của bọn hắn.
Tần Vi Mặc xoay người, được Thu nhi cùng Châu nhi nâng đỡ, lên xe ngựa.
Vừa muốn đi vào, nàng đột nhiên lại quay đầu nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, giữ Thu nhi lại đi, để nàng ở cùng một chỗ với Tiểu Điệp hầu hạ tỷ phu, được không?
Thu nhi lập tức đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xuống, không có lên tiếng.
Thật ra, nàng cũng không có mang y phục.
Lạc Thanh Chu vừa muốn từ chối, Tần nhị tiểu thư ôn nhu cười nói:
- Tỷ phu, Thu nhi sẽ ở lại Mai Hương uyển, tỷ phu cũng có thể dời đi qua đó ở. Có Tiểu Điệp và Thu nhi hầu hạ tỷ phu, tin tưởng tỷ phu hẳn sẽ không lại đi chỗ khác.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm thần sắc trong mắt nàng nhìn mấy lần, lúc này mới kịp phản ứng.
‘Nơi khác’ kia hẳn là chỉ là thanh lâu, hoặc là... Chỗ của nữ tử khác.
Mà Thu nhi, chỉ sợ không phải đơn thuần là tiểu nha đầu hầu hạ hắn, chỉ sợ còn gánh vác sứ mệnh khác.
- Thu nhi, phải thật tốt hầu hạ cô gia nha.
Khóe miệng Tần nhị tiểu thư bỗng nhúc nhích, lại dặn dò một tiếng, tiến vào xe ngựa.
Châu nhi đi theo.
Thu nhi đỏ mặt, cúi đầu, đứng ở bên cạnh xe ngựa, cũng không nói lời nào, tựa hồ đã sớm biết và tiếp nhận nhiệm vụ này.
Lạc Thanh Chu không dám lên tiếng nữa.
Xe ngựa chậm rãi rời đi.
Đầu Tần nhị tiểu thư ló ra từ cửa sổ, khua tay với hai người ở trên bậc, nói:
- Phụ thân, mẫu thân, Vi Mặc đi trước, nhớ kỹ chiếu cố tốt tỷ phu.
Tống Như Nguyệt lanh mồm lanh miệng, nói thẳng:
- Yên tâm đi, mẫu thân sẽ xem trọng hắn.
Lạc Thanh Chu: - ...
Một nha hoàn không đủ, còn muốn xuất động cả nhà sao?
Hắn cảm thấy Tần nhị tiểu thư nói câu sau cùng nên đổi thành ‘Nhớ kỹ giám thị tốt tỷ phu’ mới đúng.
Hắn đột nhiên phát hiện, hôm nay, tâm nhãn Tần nhị tiểu thư đột nhiên nhỏ đi.
Trước kia nàng cũng không phải dạng này.
Cho dù hắn đi thanh lâu, nàng cũng sẽ hỗ trợ giấu diếm, nhiều nhất chỉ là sâu kín nói thầm vài câu.
Bây giờ lại trắng trợn phát động cả nhà đến giám thị hắn.
- Tỷ phu, chiếu cố tốt tỷ tỷ, chiếu cố tốt Bách Linh cùng Hạ Thiền. Phụ thân cùng mẫu thân, còn có nhị ca, bọn hắn đều giao cho tỷ phu.
Tần nhị tiểu thư lưu luyến không rời, vẫy tay với hắn.
Lạc Thanh Chu giơ tay lên, quơ quơ về phía nàng, đột nhiên nói:
- Nhị tiểu thư, nếu như thân thể thực sự không kiên trì nổi, nhất định phải viết thư trở về.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Tỷ phu sẽ lập tức đi kinh đô sao?
Lạc Thanh Chu đáp:
- Nhất định sẽ đi.
Xe ngựa tăng nhanh tốc độ, rất nhanh chạy ra cửa ngõ.
Lúc đi trên đường phố, màn cửa một bên khác toa xe mở ra, ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn về phía đầu hẻm nhỏ kia.
Tần nhị tiểu thư lẩm bẩm:
- Tỷ phu, gặp lại...
Nàng thì lẩm bẩm ở trong lòng:
- Tiện nhân, cũng không thấy nữa...
Cửa lớn ra vào Tần phủ.
Lạc Thanh Chu nhìn cửa ngõ trống không, lại đứng một hồi mới xoay người, chuẩn bị trở về phủ.
Tống Như Nguyệt lại do dự một chút, lạnh mặt nói:
- Nghe Vi Mặc, đêm nay dọn đi Mai Hương uyển đi. Nơi đó lớn, ở dễ chịu hơn một chút. Nàng đi chuyến này hẳn là không trở về ở nữa.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Tống Như Nguyệt nhìn hắn, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn cảnh cáo hắn vài câu, lại không dám mở miệng, đành phải quay đầu nhìn về phía lão gia nhà mình, bờ môi động đậy mấy lần.
Môi ngữ: “Lão gia, Vi Mặc không ở đây, nhanh gõ hắn.”
Tần Văn Chính giả bộ như không nhìn thấy, hai tay chắp sau lưng, quay người tiến vào trong phủ.
Tống Như Nguyệt gặp hắn rời đi, lập tức e sợ, không còn dám đơn độc ở lại đối mặt với tiểu tử này, lập tức xám xịt bước nhanh đi theo.
Đợi hai người vào phủ, Lạc Thanh Chu mới bước lên bậc thang.
Thu nhi một bộ váy áo vàng nhạt, trên mặt mang theo hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, cúi đầu, cùng đi ở phía sau hắn, suy nghĩ thời gian về sau đi theo cô gia sinh hoạt, trái tim lập tức ‘Thịch thịch thịch ’ đập loạn.
Tiểu thư nói, để nàng về sau ở cùng Tiểu Điệp một chỗ hầu hạ cô gia, muốn để cô gia hảo hảo “Ở nhà” đọc sách.
Lúc Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi đến Mai Hương uyển, dừng bước.
Thu nhi vội vàng cầm chìa khóa, tiến lên mở ra cửa sân, nói khẽ:
- Cô gia, trong phòng đã thu thập xong, cô gia có muốn vào xem trước một chút hay không?