Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 620: Đi kinh thành




Tiểu Điệp vội vàng ở bên cạnh nói:

- Công tử, nô tỳ về trước đi giúp người chuẩn bị nước nóng.

Nói xong, ‘Đăng đăng đăng’ chạy vào trong phủ.

Khi Lạc Thanh Chu và Hạ Thiền đi cùng một chỗ vào phủ không lâu, một đội hộ vệ vây quanh một chiếc xe ngựa từ cửa ngõ đi đến, đứng ở trước cửa lớn Tần phủ.

Lập tức, Nam Cung Ngọc Phong một thân mãng bào màu vàng óng xuống xe ngựa.

Chu quản gia nhìn thấy, vội vàng để cho người đi thông báo lão gia phu nhân, sau đó vội vàng đi xuống bậc thang nghênh đón.

Lúc này.

Đã là chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ở trong phòng bếp nấu nước nóng.

Hắn lên tiếng chào hỏi tiểu nha đầu liền vào trong nhà.

Nghĩ nghĩ, đi đến trước bàn ngồi xuống, mở ra một tờ giấy tuyên, mài mực nâng bút, bắt đầu sao chép « Tư Mã binh pháp ».

Hôm nay Trưởng công chúa cho hắn đủ mặt mũi.

Ngân giáp thiết kỵ tự mình hộ tống hắn di chuyển phần mộ cho mẫu thân.

Toàn bộ Mạc Thành, chỉ có hắn được như thế.

Đây cũng là cho mẫu thân hắn vinh quang rất lớn.

Cho nên, chuyện đáp ứng Trưởng công chúa, hắn muốn càng nhanh hoàn thành.

Sao chép mấy chương, Tiểu Điệp đã đun sôi nước.

Nhỏ vào trong thùng tắm dược thủy luyện tạng, hắn bắt đầu ngâm trong bồn tắm.

Tắm rửa xong, đổi lại áo bào sạch sẽ.

Hắn ra cửa, đi đến Mai Hương uyển.

Ngẩng đầu nhìn lại, trời chiều đã sắp xuống núi.

Lúc đi vào Mai Hương uyển, hắn đột nhiên phát hiện cửa sân đóng chặt, trên cửa đã khóa lại.

Hắn sửng sốt một chút, đang lúc nghi hoặc, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Bách Linh:

- Cô gia, nhị tiểu thư đã đi, ngươi không biết sao?

Lạc Thanh Chu đột nhiên xoay người, nhìn nàng hỏi:

- Đi nơi nào?

Bách Linh nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu lập tức kịp phản ứng, vội vàng hỏi:

- Khi nào thì đi?

Bách Linh đáp:

- Vừa đi, hẳn là còn ở cửa chính, nếu cô gia đuổi theo, hẳn là còn có thể nhìn thấy.

Lạc Thanh Chu nghe xong, không có chút do dự, lập tức chạy ra ngoài.

Ánh mắt Bách Linh phức tạp nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên hô:

- Cô gia nếu đổi ý, hiện tại còn kịp, cô gia có thể thu dọn đồ đạc, cùng nhị tiểu thư rời đi.

Lạc Thanh Chu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi đi không?

Bách Linh nghe vậy giật mình, lắc đầu.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chạy nhanh mà đi.

Bách Linh nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất, đứng ở tại chỗ run lên một hồi, mới thở dài một hơi, lẩm bẩm:

- Cô gia, ngươi thật ngốc, lòng thật tham...

Lúc Lạc Thanh Chu chạy vội tới cửa chính, thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần, khoác lên áo lông chồn tuyết trắng đang được Thu nhi và Châu nhi nâng đỡ chuẩn bị leo lên xe ngựa.

Tống Như Nguyệt đứng trên bậc thang, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn hắn một cái, vội vàng hô:

- Vi Mặc!

Tần nhị tiểu thư quay đầu, sau đó cứng người tại chỗ.

Xe ngựa mở ra màn cửa.

Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu xinh đẹp lãnh ngạo xuất hiện ở cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên trên bậc thang, thản nhiên nói:

- Vi Mặc, đi. Người ta đã không nỡ bỏ lại nơi này, ngươi cần gì phải tự mình đa tình, mong muốn đơn phương.

Tần Vi Mặc xoay người, nhìn thiếu niên trên bậc thang, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, lại cũng không nói ra được.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu ôn nhu mà nhìn nàng, đột nhiên mở miệng nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi hẳn là nên nói với ta một tiếng.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu.

- Hừ!

Tống Như Nguyệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng:

- Nói với ngươi một tiếng có làm được cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đi theo nàng tới kinh thành hay sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Nhị tiểu thư, ta sẽ đi, nhưng không phải hiện tại. Có lẽ qua mấy ngày, có lẽ sang năm.

Tần Vi Mặc ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, không có chuyện gì, Vi Mặc sẽ ở bên kia chờ ngươi.

Dừng một chút, nàng lại nói khẽ:

- Lần này Vi Mặc đi qua không chỉ là vì chữa bệnh, còn có chuyện khác, cho nên không thể không đi.

Lạc Thanh Chu đột nhiên suy nghĩ chuyện Tần gia từ tước, suy nghĩ Tần gia đang chuẩn bị lui ra khỏi Mạc Thành, suy nghĩ Tần gia bị toàn bộ đại gia tộc Mạc Thành mơ ước về bảo tàng.

Tần nhị tiểu thư sớm đi kinh đô, hẳn là có nhiệm vụ khác.

Chữa bệnh hẳn chỉ là một lý do để che giấu.

Nếu như bệnh của nàng thật có thể trị hết tại kinh đô, tuyệt đối sẽ không kéo tới hiện tại.

- Ừm.

Hắn nhẹ gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều.

Hắn nhìn xe ngựa trước mặt một chút, không dám lại trì hoãn bọn hắn, từ trong tay áo lấy ra hai bình sứ nhỏ trắng noãn, đi xuống bậc thang, đưa tới trước mặt của nàng, thấp giọng nói:

- Nhị tiểu thư, bên trong đều có hai giọt, khi nào ho ra máu lại dùng. Một lần một giọt, không thể lạm dụng. Nhớ kỹ, thứ này không thể để người khác biết.