Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 609: Không nói cho bọn họ




Bách Linh tựa hồ đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức dừng cười, đi tới, cảnh giác nói:

- Cô gia, sau đó thì sao? Trưởng công chúa để ngươi làm cái gì?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu nói:

- Trưởng công chúa bảo ta đêm nay lưu ở nơi đó của nàng đã, theo nàng... Kề đầu gối nói chuyện lâu.

Trong đình viện yên lặng lại.

Gió nhẹ lướt qua, mang đến mùi thơm của hoa đào, cũng mang đến mùi không giống bình thường.

Bách Linh nheo lại con ngươi nói:

- Cái gì gọi là kề đầu gối nói chuyện lâu? Là ôm cùng một chỗ, đầu gối sát bên đầu gối, hay là lúc lên lúc xuống, đầu gối đè ép đầu gối? Cô gia, nói rõ một chút.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.

Tần Khiêm Gia trầm mặc một lát, nhìn hắn nói:

- Ngươi đang trưng cầu đồng ý của ta?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Đúng.

Tần Khiêm Gia vẫn như cũ một mặt bình thản:

- Vi Mặc nói thế nào.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị tiểu thư nói Trưởng công chúa hẳn là đang thăm dò ta, để cho ta đi, nhị tiểu thư còn nói, tính mạng hai người quan trọng hơn trong sạch của một người.

- Không được!

Bách Linh lập tức phản đối.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.

Bách Linh đối mặt với ánh mắt của hắn, lập tức chột dạ, vội vàng quay đầu nhìn về phía dưới mái hiên nói:

- Thiền Thiền, cô gia da mặt dày, không biết xấu hổ, muốn chủ động đi để những nữ nhân khác đùa bỡn, ngươi đáp ứng sao?

Hạ Thiền ở dưới mái hiên ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không nói một lời.

- Dù sao ta... Ta đại biểu tiểu thư không đáp ứng.

Bách Linh tức giận nói.

Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp, yên lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu.

Tần đại tiểu thư trước mặt khẽ gật đầu, thần sắc thản nhiên nói:

- Đi thôi, nghe Vi Mặc.

- Đa tạ đại tiểu thư.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi.

Đang lúc muốn lui ra, hắn nhìn thiếu nữ phấn nộn đang tức giận sau lưng Tần đại tiểu thư một chút, nói khẽ:

- Bách Linh, ngươi ra đây một chút, cô gia có lời muốn nói với ngươi.

- Hừ! Mới không muốn.

Bách Linh uốn éo thân thể, vểnh miệng nhỏ, tức giận đi vào phòng.

Nhánh hoa đào trên tay nàng chẳng biết lúc nào đã bị ném xuống đất, cánh hoa phấn nộn cũng bị xé rách vài mảnh, theo gió tung bay trên mặt đất.

Lạc Thanh Chu không có lại đợi thêm, cáo từ thối lui.

Trở lại tiểu viện của mình, Tiểu Điệp vẫn chưa về.

Hắn ở trong tiểu viện cẩn thận suy tư một hồi, sau đó đi vào phòng, ngồi ở trước bàn, mở ra giấy tuyên, mài mực nâng bút.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Lạc Thanh Chu vừa rời đi không lâu, Bách Linh đi ra từ trong nhà, đi đến bên cạnh thiếu nữ vẫn như cũ đứng ngốc ngẩn người ở dưới mái hiên, nhìn nàng nói:

- Thiền Thiền, cô gia là vì cứu người, ngươi đừng khổ sở.

Hạ Thiền quay đầu, nhìn thoáng qua vành mắt hồng hồng của nàng, không nói gì.

Bách Linh hít mũi một cái nói:

- Người ta là khổ sở vì ngươi. Suy nghĩ cô gia đêm nay sẽ bị những nữ nhân khác đè lên giường, bày thành các loại tư thế khuất nhục đùa bỡn, nói không chừng còn sẽ giống như ở trên sách vẽ, buộc chặt, nhỏ nến, bôi mỡ cái gì đó, Thiền Thiền, ngươi thật không có chút khổ sở nào sao?

Hạ Thiền trầm mặc một hồi, nhìn về phía nàng, rốt cục mở miệng:

- Cái gì, sách?

Bách Linh: - ...

Trời chiều rất nhanh xuống núi.

Màn đêm sắp phủ xuống, Lạc Thanh Chu cầm thư quyển, ra cửa, đi Mai Hương uyển.

Tần nhị tiểu thư đã trở về, đang đứng dưới cây hoa đào trong đình viện, ngẩng lên gương mặt hơi tái nhợt, nhìn hoa đào trên đỉnh đầu, vẻ mặt hốt hoảng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lạc Thanh Chu tiến vào đình viện, thấy cảnh này, thả nhẹ bước chân.

Châu nhi đứng dưới mái hiên lạnh lùng nhìn hắn, phi đao trong tay nhanh chóng lật qua lật lại giữa năm ngón tay, dưới ánh trăng đang chiếu xuống bộc lộ ra hàn quang lạnh người.

Thu nhi cầm trong tay bình hoa, nhìn thấy hắn đến, vẫn như cũ mặt mũi tràn đầy nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng chào hỏi:

- Cô gia.

Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu, đi đến dưới cây hoa đào.

Thiếu nữ dưới cây lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra ý cười ôn nhu:

- Tỷ phu, phụ thân và mẫu thân đều đồng ý.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Nhị tiểu thư nói như thế nào?

Tần Vi Mặc mỉm cười, không có trả lời.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Nhị tiểu thư căn bản cũng không có nói cho bọn họ? Chuyện này, cũng khó mà nói.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Tỷ phu, thời điểm còn sớm, ngươi có thể bồi Vi Mặc đi dạo chơi một lúc không?

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình:

- Dạo phố?

Tần Vi Mặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua màn đêm đang lặng yên bao phủ cùng vầng trăng sáng trong bầu trời kia, nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc còn không có đi dạo phố với ngươi đây.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:

- Vậy ta đi gọi Hạ Thiền, nếu không, lại mang thêm hai tên hộ vệ?