- Càng quan trọng hơn là, hai người bọn họ đều không tốt trêu vào, bất kỳ một người nào, chúng ta đều không thể trêu vào…
Lạc Thanh Chu: - ...
- Tỷ phu, phải nghĩ kỹ lại. Nếu không kiếm của Hạ Thiền, Bách Linh... Miệng, cũng không ăn chay đâu.
Tần nhị tiểu thư nhẹ nói, trong mắt tựa hồ lộ ra một ý cười trên nỗi đau của người khác, thần sắc hoạt bát rất muốn nhìn náo nhiệt.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đầy nặng nề.
Tần nhị tiểu thư lại thấp giọng nói một câu:
- Tỷ phu trước đừng mừng thầm, Trưởng công chúa hẳn chỉ là thăm dò.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hai người xuống xe ngựa, đi lên bậc thang, cáo từ Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ cưỡi bên trên bạch mã, quay đầu ngựa lại, ánh mắt cười như không cười nhìn bọn họ nói:
- Lạc công tử, ban đêm giờ Hợi trong cung, đúng giờ đóng cửa.
Nói xong, mang theo xe ngựa rời đi.
Đợi nhân mã rời đi, Lạc Thanh Chu đột nhiên phát hiện một đạo thân ảnh quen thuộc đứng dưới đại thụ cách đó không xa.
Một bộ váy dài xanh nhạt, thân thể tinh tế đơn bạc, trong tay cầm kiếm, lẻ loi trơ trọi một mình đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu ngẩn người.
Trước đó hắn và Tần nhị tiểu thư rời phủ, cũng không có gọi nàng đi theo.
Dù sao hiện tại tương đối an toàn, lại có hộ vệ của Trưởng công chúa.
Thu nhi ở một bên thấp giọng nói:
- Cô gia, lúc chúng ta mới đi ra từ Trưởng công chúa nơi đó, nô tỳ phát hiện Hạ Thiền đã theo ở phía sau, đoán chừng lúc chúng ta đi ra, nàng đã đi theo.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn thân ảnh đơn bạc nhỏ yếu kia.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, nói khẽ:
- Tỷ phu, đi trước hỏi nàng một chút, cùng với nàng... Tỷ phu có thể nói lời nói thật.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng hỏi lại.
- Nhị tiểu thư xác định?
Tần nhị tiểu thư gật đầu nói:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, xuống bậc thang, đi tới.
- Hạ Thiền, cô gia muốn nói chuyện với ngươi. Có người ngấp nghé thân thể cô gia, cô gia lúc đầu muốn thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng, vì báo ân, cô gia không thể không nhịn nhục, chuẩn bị rưng rưng đáp ứng. Đêm nay, cô gia muốn... A!
Lạc Thanh Chu quay người trở về, che mắt, đi lên bậc thang.
- Nhị tiểu thư, ta cảm thấy ngươi là cố ý.
- Tỷ phu thật thông minh.
Tần nhị tiểu thư che miệng cười một tiếng, quay người trốn vào trong phủ, lại quay đầu mỉm cười nói:
- Vi Mặc đi tìm phụ thân và mẫu thân, tỷ phu, ngươi lại đi hỏi Bách Linh một chút đi.
- Ngươi thấy tỷ phu là đồ đần sao?
Lạc Thanh Chu che mắt, chỉ còn có một con mắt trừng nàng.
- Giống!
Tần nhị tiểu thư “Phốc phốc” cười một tiếng, nhẹ gật đầu, mắt ngọc mày ngài, hoạt bát đáng yêu, trốn vào nội viện.
Lạc Thanh Chu vuốt mắt đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một đạo hàn ý.
Quay đầu nhìn lại, Hạ Thiền đã giống như u linh lặng yên không một tiếng động đứng ở sau lưng hắn.
Chạng vạng tối, tà dương chạng vạng.
Trong đình viện Linh Thiền Nguyệt cung, Tần Khiêm Gia một bộ váy áo tuyết trắng, đang ngồi ở trước bàn đá, an tĩnh xem sách.
Dung nhan tuyệt mỹ không nhiễm trần thế được ráng chiều chiếu rọi, xinh đẹp như tranh vẽ.
Bách Linh một bộ váy phấn, đang đứng dưới cây hoa đào, đưa ngón tay ngọc nhỏ dài, nhàm chán đâm đâm hoa cánh màu hồng vừa nở rộ trên đỉnh đầu, miệng nhỏ giọng thầm thì:
- Vậy mà còn phấn nộn hơn ta, đâm ngươi...
Không bao lâu.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên tại cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu và Hạ Thiền sau lưng cúi đầu, tiến vào tiểu viện.
Bách Linh hái được một nhánh hoa đào, dán bông hoa phấn nộn trên gương mặt, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tiếng nói:
- Cô gia, ngươi nói là ta đẹp mắt hay là hoa đào này đẹp?
Khi Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nàng lập tức sững sờ, lập tức “Phốc phốc” một tiếng:
- Thì ra là cô gia đẹp mắt nhất, ha ha ha ha....
Nha đầu đứng dưới cây hoa đào cười ha ha, cười đến gập người, nhánh hoa run rẩy.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi đến trước bàn đá, chắp tay nói với đạo thân ảnh tuyết trắng không tì vết:
- Đại tiểu thư, có chuyện, ta muốn nói với ngươi một tiếng.
Hạ Thiền một bộ váy áo xanh nhạt ôm kiếm, đứng dưới mái hiên cách đó không xa, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu lên, dung nhan thanh lãnh, hai con ngươi thâm thúy, đẹp làm cho người ngạt thở.
Lạc Thanh Chu giật mình, không có lại do dự, cúi đầu nói:
- Đại tiểu thư, ta chiều nay có cùng nhị tiểu thư đi đến Trưởng công chúa nơi đó một chuyến. Thành Quốc phủ tối hôm qua xảy ra chuyện, có thể sẽ chém đầu cả nhà. Thế nhưng Nhị phu nhân và nữ nhi tiểu Lâu của nàng trong Thành Quốc phủ có ân đối với ta và mẫu thân của ta, cho nên ta hôm nay đi cầu Trưởng công chúa hỗ trợ, hi vọng nàng có thể cứu mẫu nữ kia. Sau đó...