-... Trưởng lão đang lúc rảnh tay, cầm nhang bái tạ Thái Bảo gia đường, bái gia đường, Tam Tạng mới gõ vang mõ, trước niệm chân ngôn về khẩu nghiệp, sau lại niệm Tịnh Thân tâm thần chú, sau đó mở một quyển « Độ Vong Kinh ». Tụng tất, sau đó lại niệm một hồi độ vong hồn, lại niệm « Kim Cương Kinh », « Quan âm kinh »...
Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên xoay người, mở miệng nói:
- Chân ngôn thần chú, đều là công pháp thần hồn. Ngươi vừa rồi giảng « Độ Vong Kinh », « Kim Cương Kinh », « Quan âm kinh », những kinh thư này, ngươi nơi đó có?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong đầu tìm tòi một chút, đáp:
- Có.
Thư tịch kiếp trước tựa hồ cũng giấu ở chỗ sâu trong đầu hắn, chỉ tìm kiếm một chút liền có thể hiện rõ ràng trong đầu rồi đọc ra, cùng ‘đã gặp qua là không quên được’ cộng với việc nghe thấy tiếng lòng, cũng đều là lợi thế đời này của hắn.
Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt đầy phức tạp nhìn hắn, trầm mặc một hồi, mới thản nhiên nói:
- Ngươi còn cần thứ gì, về sau có thể trực tiếp nói với ta.
Thân ảnh màu đỏ sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, cũng vội nói:
- Ca ca ca ca! Ngươi về sau còn cần vớ chân, khăn tay hay pháp khí gì, ngươi cũng có thể nói cho muội muội! Cái yếm cũng không sao! Muội muội nơi này đều có! Coi như không có, muội muội cũng sẽ nghĩ biện pháp mang tới cho ca ca! Tuyệt đối không nên khách khí với muội muội.
Có thể để cho sư tỷ chủ động nói lời nói này, xem ra mấy bộ kinh thư kia rất không tầm thường.
Nàng nhất định phải hảo hảo ôm chặt cái đùi này, nhất định phải hảo hảo để hắn nhớ kỹ nàng gọi hắn là ca ca.
Còn có, nhất định phải làm cho hắn nhớ kỹ, vớ lưới của nàng đều đã bị hắn cắn qua.
Vớ lưới nữ hài tử thế nhưng đều mặc ở trên chân, chân thế nhưng là phần riêng tư của nữ hài tử, hắn cắn vớ lưới của nàng, chẳng khác nào cắn chân của nàng, quan hệ của hai người, tự nhiên không bình thường.
Loại quan hệ này, liền ngay cả sư tỷ cũng đều kém.
Sư tỷ nhiều nhất chỉ để hắn đụng phải khăn tay mà thôi.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Sau khi Lạc Thanh Chu đứng lên, trực tiếp đi đáy hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển tu luyện.
Bây giờ đã là cảnh giới Luyện Tạng.
Hắn phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày đột phá đến cảnh giới Võ Sư.
Chỉ có đến cảnh giới Võ Sư, mới xem như có một chút thành tựu trên con đường võ giả tu luyện, mới có thể càng có cảm giác an toàn một chút.
Luyện Tạng cần hô hấp thổ nạp, khí huyết phun trào, phối hợp cùng dược thủy.
Cho nên không cần chuyên môn ra khỏi thành đi bên trong Hắc Mộc lâm tu luyện.
Đáy hồ là đủ.
Sau khi đi vào đáy hồ.
Hắn cũng không có tiến vào thạch thất, mà lại trực tiếp đi tới đầu ở giữa chỗ ba lối rẽ bị chặn lối đi kia, bắt đầu tiếp tục đập đá mở đường.
Ra quyền đập đá, rất nhẹ nhàng điều động khí huyết trong cơ thể, có thể càng sâu hơn hô hấp thổ nạp, rèn luyện nội tạng trong công kích.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Đi vào trước đám nham thạch to lớn ngăn chặn thông đạo, hắn bắt đầu vận chuyển nội lực, kéo căng da thịt cơ bắp, trùng điệp ra quyền.
Khí huyết trong cơ thể rất nhanh phun trào.
Hắn dựa vào bức hoạ bên trên thư tịch, khống chế khí huyết chảy xuôi vào từng huyệt khiếu, sau đó lại trải qua lục phủ ngũ tạng, quay vòng không thôi.
Nắm đấm hắn hiện tại có uy lực càng lớn, một quyền đánh xuống, nham thạch trước mặt lập tức chia năm xẻ bảy, lõm xuống dưới rất nhiều.
Cùng lúc đó.
Bên trong tầng cao nhất Tụ Bảo các, người hôm nay ra khỏi thành làm nhiệm vụ cũng đã đến đông đủ.
Hôm nay ngoại trừ Đao tỷ ra, chỉ có Sở Tiểu Tiểu, Ngô Khuê cùng Chu Bá Ước ba người.
Lúc Đao tỷ đang muốn mang theo bọn hắn xuống lầu, một loạt tiếng bước chân quen thuộc đi lên lầu đột nhiên truyền đến, lập tức, một thân ảnh mặc váy tím cao gầy đi tới, ánh mắt lãnh ngạo quét mấy người một vòng.
Đao tỷ một mặt kinh ngạc nói:
- Ngươi hôm nay cũng đi?
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời, lạnh lùng hỏi:
- Người đến đông đủ rồi sao?
Đao tỷ nhẹ gật đầu, nói:
- Đến đông đủ, chuẩn bị xuất phát. Ngươi nếu đi, còn phải một lần nữa giao tiền.
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, quay người xuống lầu, thản nhiên nói:
- Không đi, ta tới mua đồ, thuận tiện lên lầu nhìn xem.
Đao tỷ mang theo ba người ở sau lưng nàng đi xuống lầu, gặp nàng dò xét trước quầy, ánh mắt lấp lóe, quay đầu nói với ba người Sở Tiểu Tiểu sau lưng:
- Các ngươi đi trước lên xe ngựa chờ ta.
- Nha.
Sở Tiểu Tiểu đáp ứng một tiếng, cùng hai người khác tiếp tục đi xuống dưới lầu.
Đợi ba người đi xuống lầu, Đao tỷ đi đến bên cạnh thân ảnh cao gầy yểu điệu, thuận ánh mắt của nàng, nhìn thương phẩm trong quầy một chút, nói: