- Sư tỷ, không thể không nói, phu quân kia của ngươi rất lợi hại, tùy tiện động não liền hố hết tứ đại gia tộc Mạc Thành. Mặc dù ta không có chứng cứ chứng minh, đêm nay chuyện này là hắn ở sau lưng mưu đồ, nhưng ta có thể khẳng định, ngoại trừ hắn, trong phủ các ngươi không có nhân vật lợi hại và tàn nhẫn như vậy. Loại nhân vật này đặt ở Tần phủ các ngươi, nói thật, tựa như Giao Long đặt ở trong hồ nước, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao? Chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn có thể nhất phi trùng thiên (bay một cái vọt lên trời), làm ra vô số vinh quang cho gia tộc các ngươi, thậm chí mang đến vô số tài phú cùng quyền thế cho đại gia tộc các ngươi. Thế nào, có suy tính một chút hay không, để cho ta mang đi, theo ta lăn lộn?
Thân ảnh xanh nhạt rốt cục xoay đầu lại, nhìn nàng:
- Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thành công?
Thân ảnh màu đỏ trầm mặc một chút, nói:
- Không thành công, liền thành nhân chứ sao.
- Nhân?
Thần sắc thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng mà nhìn nàng.
Thân ảnh màu đỏ cười lạnh nói:
- Đương nhiên là nhân, ta mới là một phương chính nghĩa! Ta là đúng, bọn hắn đều là sai! Ta có thể cho Đại Viêm tương lai tốt hơn, có thể cho bách tính cuộc sống tốt hơn, có thể cứu càng nhiều người. Mặc dù có đổ máu hi sinh, cũng là đáng! Ta làm ra hành động, mới thật sự là góp nhặt âm đức! Sư tỷ, ngươi ngoại trừ tu luyện, ngoại trừ trường sinh, căn bản cũng không hiểu những thứ này, cho nên, ta không muốn đàn gảy tai trâu.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:
- Ngươi đêm nay không nên cố ý nói với hắn câu nói kia. Ngươi hẳn là để chính hắn lựa chọn, mà không phải buộc hắn lựa chọn.
Thân ảnh màu đỏ đột nhiên nở nụ cười:
- Thì ra sư tỷ cũng biết suy nghĩ cho người khác, còn tưởng rằng ngươi thật không có chút nào quan tâm cái nhà kia, phu quân kia của ngươi đấy.
Thân ảnh xanh nhạt một lần nữa nhìn về phía đêm tối xa xa, không nói thêm gì nữa.
- Yên tâm đi, ta tạm thời còn không có chuẩn bị kỹ càng. Nếu như có thể hòa bình giải quyết, tự nhiên tốt nhất, dù sao...
Thần sắc thân ảnh màu đỏ băng lãnh, trong mắt lộ ra một tia sáng kiên nghị mà lãnh khốc:
- Kia là thân đệ đệ của ta...
Lại qua gần nửa canh giờ.
- Xem ra tối nay sẽ không tới.
Thân ảnh màu đỏ nhíu mày:
- Cầm đồ đạc của chúng ta xong, tối hôm qua không có giảng cái gì, đêm nay trực tiếp không tới, sư tỷ, có khi nào tên kia đã trực tiếp chạy mất rồi hay không?
Thân ảnh màu đỏ tò mò hỏi
- Đúng rồi sư tỷ, ngươi có động tay chân vào bên trên phi kiếm kia không? Có nhỏ vào tinh huyết của chính ngươi hay không? Như vậy, chỉ cần hắn sử dụng chuôi phi kiếm kia, ngươi có thể bất cứ lúc nào tùy khắc biết được hắn ở nơi đâu.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Không cần.
Nói rồi, ánh mắt của nàng nhìn về phía nơi nào đó ngoại thành.
Thân ảnh màu đỏ bĩu môi.
- Nữ nhân ngốc. Ngươi tin tưởng hắn như vậy, đừng đến lúc đó bị hắn lừa gạt.
Sau khi Lạc Thanh Chu rời khỏi Tần phủ, cũng không có lập tức đi Uyên Ương lâu.
Hắn một bên đi trên đường luyện tập phi kiếm, một bên đi đến Tử Hà sơn ngoài thành, nhìn một chút phần mộ của mẫu thân, thấy không có vấn đề gì, lại đi ngoại thành, tìm tòi khắp nơi một chút, thấy không có gì dị thường mới trở về nội thành.
Lại kiểm tra một lần đường đi hẻm nhỏ phụ cận Tần phủ, hắn mới bay về phía Uyên Ương lâu.
Lúc đi vào Uyên Ương lâu.
Thân ảnh màu đỏ vừa bay lên, chuẩn bị rời đi, nhìn thấy hắn liền lập tức ngọt ngào hô:
- Ca ca ca ca, ngươi rốt cuộc đã đến! Còn tưởng rằng ca ca đêm nay không tới, muội muội đang chuẩn bị về nhà đây.
Một hơi gọi liền ba tiếng ‘Ca ca’ kêu đến Lạc Thanh Chu đều có chút không có thích ứng.
Nhớ ngày đó, không phải là lúc trước... Chính là mấy đêm trước thôi, Lạc Thanh Chu còn rõ ràng nhớ kỹ bộ dáng lãnh ngạo không bị trói buộc của nàng, và khí thế khi nàng cắn răng nói ra câu nói kia ‘Ta cận kề cái chết’.
Bây giờ...
- Đêm nay muốn nghe cố sự, hay là kinh thư?
Lạc Thanh Chu rơi vào nóc nhà, dò hỏi.
Thân ảnh màu đỏ lập tức nói:
- Cố sự, ca ca, muội muội muốn nghe cố sự! Kinh thư quá phức tạp, muội muội đến bây giờ còn là kiến thức nửa vời, ca ca trước kể chuyện xưa đi, muội muội lập tức sẽ tấn cấp! Sau khi muội muội tấn cấp, ca ca nói lại kinh thư.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong.
Thấy nàng không có phản đối, nhẹ gật đầu, ngồi xuống tại nóc nhà, tắm rửa ánh trăng, bắt đầu nói.
- Ảnh động ngân hà gần, nguyệt minh vô điểm trần. Nhạn thanh minh xa hán, châm vận vang tây lân.
[Ảnh động như Tinh Hà, trăng sáng không chút bụi trần. Tiếng chim nhạn vang vọng khắp nơi, tiếng châm vang về phía tây...]