Không bao lâu phát hiện những người Tống gia kia trong rừng cây.
Bất quá trong rừng cây chỉ còn lại có ba người, những người khác không biết đi nơi nào.
Ba người tập hợp cùng một chỗ, tựa hồ đang thấp giọng thương nghị cái gì đó.
Lạc Thanh Chu chậm rãi tiếp cận từ đại thụ trên đỉnh đầu.
Chỉ nghe một người trong đó nói:
- Xế chiều ngày mai vào thành, sẽ có người tiếp ứng chúng ta, đến lúc đó chúng ta trước giấu ở...
- Ngao ——
Đúng vào lúc này, chỗ sườn núi đột nhiên truyền đến một tiếng dã thú kêu thảm.
Lập tức, một đạo hàn mang lóe lên liền biến mất trong rừng cây tại sườn núi.
Lạc Thanh Chu tung bay lên chỗ cao, nhìn cho rõ ràng.
Lúc này, mấy người dưới cây đình chỉ trò chuyện, ánh mắt cùng một chỗ đều nhìn về phía trên núi.
- Lão ngũ bọn hắn giống như gặp được dã thú, sẽ không xảy ra chuyện đó chứ?
- Không sao đâu, nghe âm thanh chính là dã thú phổ thông, mà cũng đã bị bọn hắn xử lý.
Mấy người lại thấp giọng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu nhìn qua chỗ sườn núi, địa phương vừa rồi lấp lóe hàn mang, trong lòng lập tức chấn động, lập tức thăng lên giữa không trung, nhanh chóng bay đi.
Nơi phát ra tiếng động kia tựa như là địa phương mai táng mẫu thân hắn.
- Bạch!
Hắn bằng tốc độ nhanh nhất bay tới, rơi vào trong rừng.
Trong rừng bên cạnh phần mộ mẫu thân hắn, hai thân ảnh đang xem xét một con dã thú trên đất.
Đầu dã thú kia đã vỡ tan, triệt để mất mạng.
Trong tay của hai người vậy mà đều cầm cuốc.
- Đi thôi, chính là dã thú phổ thông, huyết nhục cũng không có giá trị gì. Nên nhanh đào phần mộ này lên đi, về nghỉ ngơi, ngày mai còn có đại sự muốn làm.
Hai người cầm cuốc, đi tới trước phần mộ.
Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe ra hàn mang dữ tợn, ngón tay duỗi ra, hồn lực ba động, lặng yên tới gần hai người.
Một người giơ lên cuốc, “Két” một tiếng, bới lên tấm bảng gỗ đặt dọc ở trước phần mộ, bảng gỗ đổ trên mặt đất.
Một người khác vội vàng nói:
- Đừng làm hư bảng gỗ, A thúc nói, ngày mai còn muốn lấy tấm bảng gỗ này và thi cốt trong phần mộ cùng một chỗ mang vào thành, đến lúc đó hảo hảo trêu chọc Tần phủ một phen. Bọn hắn không cho tiểu tử kia dời mộ phần của mẫu thân hắn, vậy cứ để Tống gia chúng ta giúp đỡ, ha ha, trực tiếp dời vào đến trong phủ bọn hắn.
Nam tử đào gãy bảng gỗ xoay người nhặt lên tấm bảng gỗ trên đất, nhờ ánh trăng ảm đạm nhìn thoáng qua, cười lạnh thì thầm:
- Mẫu thân Thanh Chu... Lâm thị chi mộ... Hừ, Thành Quốc phủ ngược lại keo kiệt, địa phương chôn người chết cũng không cho một cái, thậm chí ngay cả họ Lạc đều không cho phép lưu ở phía trên... Vị Đại phu nhân kia thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, lại còn muốn mượn ta chúng ta...
Trong miệng hắn, im bặt mà dừng.
Tên nam tử đối diện đang giơ lên cuốc đào phần mộ, nghe hắn đột nhiên không nói, ngẩng đầu hỏi:
- Thế nào?
Bốn phía phần mộ, đột nhiên quỷ dị an tĩnh lại.
- Xùy...
Một âm thanh kỳ quái rất nhỏ đột nhiên vang lên.
Giống như âm thanh dòng nước bắn nhẹ.
Nam tử đang cầm tấm bảng gỗ trong tay, định tại chỗ, không nhúc nhích.
Miệng của hắn vẫn như cũ mở ra, nhưng không còn có nói một câu.
Tại chỗ cổ của hắn ẩn ẩn xuất hiện một đầu dây nhỏ màu đỏ, đang phun máu tươi ra phía ngoài...
- Luân... Luân ca?
Sắc mặt nam tử đối diện bắt đầu trắng bệch, âm thanh bắt đầu run rẩy.
- Lộc cộc!
Đầu nam tử cầm tấm bảng gỗ kia đột nhiên nghiêng một cái, lại trực tiếp lăn xuống khỏi cổ.
- Ba!
Tấm bảng gỗ trong tay, trượt xuống trên mặt đất.
Thi thể không đầu cứng lại tại chỗ.
Chỗ cổ bị đứt đoạn phun ra máu tươi như suối, tư tư rung động, trong rừng cây yên tĩnh, âm thanh quả thật rất rõ ràng.
- Sưu ——
Nam tử đối diện cuống quít vứt xuống cây cuốc trong tay, đột nhiên nhảy lên một cái, kinh hãi quay đầu chạy.
Đồng thời, mặt mũi hắn tràn đầy hoảng sợ hướng về sườn núi phía dưới hô thật to:
- A thúc! Địch tập ——
Một bóng đen mắt thường khó gặp như gió lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau của hắn, trong vầng sáng, một thanh phi kiếm đen như mực mỏng manh như tờ giấy, khẽ run đang tụ lực.
Võ giả cũng không phải người bình thường.
Vô luận khí huyết bản thân cường đại, hay là khí tức đều có tác dụng tự động bài xích và ngăn cản đối với âm hồn và tất cả những thứ gì liên quan đến âm hồn sử dụng.
Mà da thịt xương cốt của bọn họ đều đã rèn luyện cứng cỏi như sắt.
Lạc Thanh Chu đêm nay lại vừa học được điều khiển phi kiếm, cho nên nhất định phải đưa vào hồn lực lớn nhất, đồng thời cần tiếp cận chí ít hai mét, mới có thể cam đoan có thể một kích trí mạng.
Trong rừng cây, dưới núi.
Ba người Tống gia đang thấp giọng thương nghị, đột nhiên nghe được tiếng la trên sườn núi lập tức biến sắc, nhanh chóng lao đến trên núi.