- Nguyệt tỷ tỷ trước có thể nói cho ta biết không? Mặc dù bây giờ ta trả không nổi, nhưng ta sẽ nhớ kỹ, về sau có cơ hội nhất định sẽ trả ngươi.
Lạc Thanh Chu chắp tay, mặt mũi tràn đầy cảm kích cùng thành khẩn nói.
Bên trên mái cong, thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một lát, thản nhiên nói:
- Không cần.
Thân ảnh màu đỏ đột nhiên ở bên cạnh cười nói:
- Ca ca, ý của sư tỷ có thể là muốn cho ngươi lấy thân báo đáp nha. Dù sao những vật kia quá trân quý, ca ca có khả năng trả cả đời cũng không hết.
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta về sau chỉ cần có thời gian, mỗi đêm đều sẽ tới kể cho ngươi cố sự và giảng giải kinh sách. Nếu như Nguyệt tỷ tỷ còn muốn nghe thư tịch khác, có thể nói với ta, nói không chừng ta ở chỗ này cũng có.
Vừa nghe lời này, ánh mắt thân ảnh màu đỏ ở một bên lập tức sáng lên, vội vàng nói:
- Ca ca, muội muội cũng có thể hưởng thụ được sủng ái mà ca ca dành cho sư tỷ không?
Lạc Thanh Chu nhìn qua người bên cạnh, nói:
- Chờ ta kể xong cố sự và bộ kinh thư kia, nếu như ngươi còn muốn nghe, ta sẽ tiếp tục nói lại. Bất quá...
Thân ảnh màu đỏ lập tức hỏi theo:
- Ca ca, bất quá cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cũng không biết lúc nào sẽ rời khỏi nơi này, có lẽ về sau không còn ở Mạc Thành nữa.
Trên nóc nhà trầm mặc một chút.
Thân ảnh màu đỏ lập tức thở dài:
- Ca ca, chờ qua hết năm, ta cũng muốn đi.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Thân ảnh màu đỏ do dự một chút, nói:
- Có thể là kinh đô, ta có một số việc, cần phải đi nơi đó một đoạn thời gian. Ca ca đây, đến lúc đó chuẩn bị đi nơi nào?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Dương Châu.
Thân ảnh màu đỏ trầm mặc một chút, hỏi:
- Vậy ca ca, nương tử và người nhà thì sao? Đều sẽ đi theo?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đến lúc có rời khỏi nơi này?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Sẽ không.
Thân ảnh màu đỏ nhìn nàng một cái, nhịn không được nói:
- Sư tỷ, ngươi xác định sẽ không đi?
Thân ảnh xanh nhạt không nói thêm gì nữa.
Trên nóc nhà lần nữa lâm vào trầm mặc.
Lạc Thanh Chu thấy trời đã không còn sớm, chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, tiểu Nguyệt, đêm nay ta còn có việc, không thể kể chuyện xưa cho các ngươi. Đêm mai lại nhìn tình huống, thật có lỗi, gần đây có chút bận.
Thân ảnh màu đỏ có chút thất vọng, bất quá cũng không nói thêm gì, gật đầu nói:
- Ca ca, không có chuyện gì, vậy ngươi đi mau lên. Vừa rồi hôm qua ta cũng còn không nghe hiểu hết, ta chuẩn bị thỉnh giáo sư tỷ một chút.
- Được.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục lưu lại, bay lên bầu trời đêm, trực tiếp bay ra ngoài thành.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua bầu trời đêm hắn biến mất, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết vẫn không có lộ ra bất kỳ biểu lộ gì.
- Sư tỷ, qua hết năm ta sẽ rời khỏi. Thế nhưng, ta cảm thấy ta có thể sẽ đột phá, ta không thể không có hắn.
Trầm mặc một lát, thân ảnh màu đỏ đột nhiên nói.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Ngươi có thể không rời đi.
Thân ảnh màu đỏ lắc đầu:
- Ta muốn đi kinh đô, có chuyện rất quan trọng muốn làm, quan hệ lê dân bách tính thiên hạ.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm.
- Sư tỷ, đem hắn cho ta mượn dùng một đoạn thời gian, có được hay không? Liền một tháng... Liền hai tháng, có thể chứ?
Thân ảnh màu đỏ dừng một chút, lại nói:
- Ta sẽ giao thù lao, sẽ không dùng không hắn.
Thân ảnh xanh nhạt mở miệng nói:
- Hắn không phải sở hữu của ta, ngươi không cần mượn ta.
Thân ảnh màu đỏ nhíu mày nói:
- Sư tỷ, nếu như ngươi nói như vậy, vậy ta cũng sẽ không khách khí? Ta phải dùng mỹ nhân kế, dụ dỗ hắn đi hoặc trực tiếp đánh, cưỡng ép bắt hắn đi.
- Ngươi không có ý kiến chứ?
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì.
Nhưng ánh trăng trên người đột nhiên lấp lóe, váy trắng bồng bềnh, tóc xanh sau lưng không gió tự bay.
Thân ảnh màu đỏ lập tức cười nhạo một tiếng, châm chọc:
- Biết ngươi không nỡ! Ngoài miệng nói không phải của ngươi, thật ra sớm đã độc chiếm, so với ai khác đều vô cùng không nỡ.
Trầm mặc một lát.
Nàng lại thở dài một hơi, nói:
- Xem ra chỉ có thể đem vật kia cho hắn, mặc dù có chút không nỡ, nhưng vì có thể tiếp tục nghe hắn truyền pháp... Bất quá, những cố sự và kinh thư của hắn không biết có thể truyền tống và biểu hiện lên phía trên kia hay không đây? Sư tỷ, của ngươi đâu? Lấy ra thử một chút thế nào?
Ngoài thành.
Gió đêm gào thét, bên trong một vùng bỏ hoang không có một ai.
Lạc Thanh Chu thuận gió mà đi, rất mau nhanh đi đến bên dưới chân Tử Hà sơn.