Tống Như Nguyệt nghe xong, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc:
- Cái gì còn không có nghĩ kỹ?
Tần Vi Mặc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp nói:
- Mẫu thân, các ngươi chuẩn bị để tỷ tỷ bỏ tỷ phu, sau đó lại để tỷ phu ở rể cho ta phải không?
Tống Như Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng vậy, dù sao Khiêm Gia cũng không thích tiểu tử kia, mà chuyện này cũng là Khiêm Gia chủ động nói. Vừa hay, ngươi và tiểu tử kia lưỡng tình tương duyệt, Khiêm Gia bỏ hắn, hắn lại đi theo ngươi, hoàn mỹ.
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Không có chút nào hoàn mỹ.
Tống Như Nguyệt cau mày hỏi lại:
- Có ý tứ gì?
Tần Vi Mặc ngẩng đầu, đối mặt cùng ánh mắt nàng:
- Mẫu thân, người biết Vi Mặc có ý gì mà. Thân thể Vi Mặc không tốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ... Cho nên, Vi Mặc không muốn làm chính thê của tỷ phu, Vi Mặc chỉ muốn... Chỉ muốn làm thiếp của tỷ phu, hoặc là, cứ như vậy... Vẫn là cô em vợ...
Vừa nghe lời này, đầu lông mày Tống Như Nguyệt lập tức hung hăng co quắp mấy lần, lập tức sầm mặt lại, cả giận nói:
- Ngươi nghĩ hay lắm! Ta nhổ vào! Là tiểu tử thúi kia nghĩ hay thật! Hắn nằm mơ! Hắn si tâm vọng tưởng! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi nói thực cho mẫu thân ngươi biết, có phải tiểu vương bát đản (rùa rụt cổ) dạy ngươi nói ra những lời như thế hay không? Có phải là hắn buộc ngươi phải nói với ta như thế này hay không? Tiểu tặc vô sỉ! Nghĩ ăn sạch tỷ muội, muốn ăn trong chén còn vụng trộm dùng trong nồi, ta nhổ vào! Ta thà chết chứ không chịu khuất phục! Coi như tiểu vương bát đản kia thẹn quá hóa giận đem ta đi bán, ta cũng sẽ không đồng ý.
Càng mắng càng phẫn nộ
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.
- Châu nhi! Ngươi đi gọi tên tiểu khốn kiếp đến cho ta! Ta muốn để hắn biết, Tần phủ này đến cùng ai mới là đương gia! Ta muốn để hắn biết, Tống Như Nguyệt ta không phải dễ khi dễ.
- Vâng, phu nhân.
Châu nhi lập tức vội vàng rời đi.
Tần nhị tiểu thư lập tức vội la lên:
- Mẫu thân, mặc kệ chuyện tỷ phu, chính là ý nghĩ của Vi Mặc, tỷ phu căn bản cũng không có nghĩ như vậy qua, cũng không có từng nói như vậy, người đừng răn dạy hắn...
- Ngươi ngậm miệng! Ngươi nghĩ mắt của ta mù? Hắn cả ngày cùng Bách Linh và Hạ Thiền quấn quýt lấy nhau, khuya khoắt còn đi hẹn hò với Hạ Thiền trong hậu hoa viên của ta, một mực mắt đi mày lại với nha đầu Bách Linh kia, sau đó lại trêu chọc ngươi. Tâm tư thối nát muốn ăn sạch tỷ muội của hắn, người cả Tần phủ đều biết, ta cũng không phải ngớ ngẩn.
- Ngươi đừng nói chuyện! Đợi chút nữa để cho ta hảo hảo giáo huấn hắn một chút! Ba ngày không dạy dỗ, hắn muốn lật trời à.
Không bao lâu.
Châu nhi mang theo Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới.
- Nhạc mẫu đại nhân.
Lạc Thanh Chu vừa rồi đang ở trong hậu hoa viên luyện gân cùng tu luyện quyền pháp Mai Hoa Phân Phi, lúc này đầu đầy mồ hôi, quyền ý trên người còn chưa hoàn toàn thu lại, một bên thở hổn hển nhìn nàng, bàn tay nắm thành quả đấm trong tay áo một bên vô ý thức nhịn không được lại buông ra, lặp đi lặp lại.
Tống Như Nguyệt chống nạnh, mặt mũi tràn đầy tức giận, liền muốn phun ra các loại răn dạy trong cổ họng, vừa nhìn thấy ánh mắt và khí thế của hắn, lại thấy nắm tay hắn trong tay áo lặp đi lặp lại nắm rồi mở, lập tức lại nghĩ tới tiểu vương bát này âm hiểm độc ác và đáng sợ, trái tim lập tức co rụt lại, xụ mặt, ngoài mạnh trong yếu mà nói:
- Ngươi biết ta vì sao muốn gọi ngươi đến không? Ngươi có phải cùng Vi Mặc nói cái gì chuyện không nên nói hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân chỉ là chuyện gì?
Tống Như Nguyệt đối mặt ánh mắt hắn, thần hồn lập tức run lên, trong lòng càng thêm chột dạ:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng! Hừ!
Lạc Thanh Chu nhăn đầu lông mày, cẩn thận tự hỏi.
Trong lòng Tống Như Nguyệt nhẫn nhịn một bụng răn dạy, lúc này vậy mà một câu cũng không dám nói, đành phải quẳng xuống lời nói mạnh miệng:
- Nói cho ngươi, không có khả năng! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, đột nhiên tỉnh ngộ, chắp tay cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, là chuyện thi cốt của gia mẫu à? Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Thanh Chu biết được quy củ, cũng hiểu biết phân tấc, Thanh Chu chỉ muốn cầu một khối đất, chỉ cần không ở trong rừng núi hoang vắng liền có thể, tuyệt không dám hi vọng xa vời di chuyển đến mộ tổ Tần gia. Nếu nhạc mẫu đại nhân còn cảm thấy khó xử, đến lúc đó chính Thanh Chu dùng tiền mua một miếng đất là được.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức sững sờ, phẫn nộ cùng ủy khuất đang chứa đầy trong lòng bỗng nhiên lập tức lại tan thành mây khói.