Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 489: Tỷ phu lợi hại hơn ban ngày rất nhiều




Nhị tiểu thư nói:

- Vi Mặc biết được tỷ phu rất lợi hại, cũng biết tỷ phu nhất định sẽ không để cho những người xấu kia đạt được. Nhưng... Vị Đại phu nhân kia có thể đã điên rồi, người điên làm việc, không thể tính toán theo lẽ thường. Vi Mặc lo lắng tỷ phu, thật rất lo lắng...

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, gương mặt chôn ở trong mái tóc mềm mại hương thơm của nàng, trầm mặc một lát, ôn nhu nói:

- Nhị tiểu thư, đừng lo lắng, nếu như bọn hắn thật muốn đưa ta vào chỗ chết, tối nay tuyệt đối sẽ không đi đào mộ. Đêm nay ta sẽ đi trước dò xét tình huống một chút, đến lúc đó lại nhìn tình huống làm việc.

Tần nhị tiểu thư ôm chặt hắn:

- Tỷ phu, dò xét cũng rất nguy hiểm, tỷ phu cần dẫn theo Hạ Thiền sao?

Lạc Thanh Chu nói khẽ:

- Không cần. Nhị tiểu thư, thật ra buổi tối, ta còn lợi hại hơn ban ngày rất nhiều.

- Tỷ phu, nếu ngươi xảy ra chuyện, Vi Mặc cũng sẽ không sống...

- Nhị tiểu thư...

- Gọi ta Vi Mặc...

- Vi Mặc...

- Tỷ phu...

Hai người chăm chú ôm nhau, gương mặt đều vùi vào sợi tóc đối phương cùng trong cổ, kề sát cùng nhau thì thầm.

Trời chiều màu vàng kim chiếu xuống trên người của hai người dát lên một tầng quang huy mỹ lệ.

Ráng chiều chân trời giống như gấm.

Gió đêm thổi qua đình viện, cánh hoa màu hồng bay lả tả, chiếu xuống trên người của hai người.

Hai người cứ như vậy đứng trong đình viện thật lâu, thật lâu...

Tống Như Nguyệt mang theo nha hoàn đi tới cửa, thấy cảnh này, an tĩnh đứng một hồi tại cửa ra vào, im ắng rời đi.

Ráng chiều đầy trời, hương hoa cả vườn.

Mai Hương Uyển, mỗi mùa đều có hoa mở.

Trời chiều xuống núi.

Màn đêm bao phủ xuống, trong phủ đệ đã phủ lên đèn lồng.

Bên trong Mai Hương Uyển.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi ở trước bàn trong thư phòng, tay mềm nhẹ lay động, cầm bút sao chép « Cố sự ba nước».

Hai lông mày khói cong cong tinh tế, giống như nhàu mà không phải nhàu; gò má hơi có vẻ tái nhợt, mang theo một tia sầu lo.

Viết chữ tĩnh tâm.

Nhưng giờ phút này, nàng lại không cách nào ổn định lại tâm thần.

Thành Quốc phủ Nhị phu nhân mang tới tin tức cũng chỉ có nàng và tỷ phu biết.

Không có nói cho bất kỳ kẻ nào.

Tỷ phu trước khi đi cũng căn dặn nàng, tạm thời đừng nói cho những người khác.

Mặc dù nàng tin tưởng năng lực của tỷ phu, nhưng chuyện này dù sao quá mức nguy hiểm, nàng có thể nào không lo lắng?

Đáng tiếc thân thể nàng quá yếu, không thể tự mình trợ giúp tỷ phu.

- Ai...

Nàng khẽ thở dài một hơi:

- Nếu ta có năng lực như Trưởng công chúa, tỷ phu hẳn sẽ không có những phiền não này. Đối với tỷ phu mà nói, ta ngoại trừ có thể cùng hắn nói chuyện phiếm ra, còn có tác dụng gì đây? Ta ngay cả Hạ Thiền và Bách Linh cũng không bằng, chí ít các nàng đều hữu dụng với tỷ phu... Ta thậm chí ngay cả Tiểu Điệp cũng không bằng, chí ít thân thể nàng khỏe mạnh, có thể phục thị tỷ phu. Mà ta đây? Không biết lúc nào sẽ ngã xuống... Đối với tỷ phu mà nói, ta cuối cùng chỉ là một cái vướng víu...

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, mang đến hương hoa trong đình viện.

Chỉ có thể nhẹ ngửi lại không cách nào chạm đến.

Nàng để bút xuống, ngay thời khắc cau mày miên man suy nghĩ, Thu nhi ở ngoài cửa nhẹ giọng gõ cửa nói:

- Tiểu thư, phu nhân đã tới.

Lập tức, một trận tiếng bước chân vào phòng, gõ gõ cánh cửa.

- Vi Mặc, mẫu thân có thể vào không?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ôn nhu của Tống Như Nguyệt.

Tần nhị tiểu thư đã tỉnh hồn lại, vung đi suy nghĩ dày đặc tạp nham trong đầu, nói khẽ:

- Mẫu thân, vào đi.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Tống Như Nguyệt một bộ váy tím, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi vào, nhíu lại hai lông mày nhỏ nhắn cong cong, rất giống với nàng, có chút mất hứng nói:

- Tiểu tử thúi kia đâu? Làm sao không có ở nơi này bồi tiếp ngươi?

Tần nhị tiểu thư mỉm cười, nói khẽ:

- Tỷ phu trở về đọc sách rồi, cũng sắp qua tết, khoảng cách thi Hương cũng không xa, nào có nhiều thời giờ bồi ta như vậy.

Tống Như Nguyệt đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn thoáng qua chữ viết vừa viết ở trên giấy tuyên trên bàn, sau đó lại nhìn về phía nàng nói:

- Chạng vạng tối, Thành Quốc phủ Dương Bình Nhi tới qua, nói với các ngươi cái gì rồi?

Tần nhị tiểu thư cuốn lên giấy tuyên trên bàn, ôn nhu nói:

- Chỉ hàn huyên một hồi, không nói gì.

Tống Như Nguyệt lập tức có chút tức giận nói:

- Vi Mặc, ngươi xem mẫu thân như người ngoài sao? Mà cũng còn chưa có gả đi liền bắt đầu giống như tát nước ra ngoài rồi?

Tần nhị tiểu thư quay đầu nhìn nàng, cười nói:

- Mẫu thân, người tới vừa đúng lúc, vừa hay Vi Mặc có một việc muốn thương lượng một chút với ngài.