Trong đại sảnh, lập tức yên lặng lại.
Ai cũng không có lại nghĩ tới, vị Tần gia nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược này lại sẽ bảo vệ người ở rể này như thế, mà còn nói không lưu tình chút nào.
Khóe mắt Vương thị co quắp mấy lần, trên mặt miễn cưỡng gạt ra mỉm cười:
- Vi Mặc, ta không phải đang răn dạy hắn. Ta chỉ muốn để hắn biết, chúng ta là người quý tộc, phải tuân thủ quy củ. Trưởng bối đều tới, hắn một người vãn bối, há có thể là người đến cuối cùng? Mẫu thân hắn đã mất, không có người dạy hắn nhắc nhở hắn, ta thân là đại nương của hắn, tự nhiên muốn dạy bảo hắn, miễn cho đến lúc đó hắn ra ngoài làm khách, ném mặt người Thành Quốc phủ, ném mặt người Tần phủ các ngươi.
Tống Như Nguyệt đột nhiên cười lạnh phản bác:
- Vương phu nhân giống như nghe không hiểu lời Vi Mặc nhà ta. Vi Mặc nhà ta vừa mới nói, Thanh Chu hiện tại là người Tần gia ta, muốn giáo dục và răn dạy, cũng là Tần gia ta giáo dục răn dạy, coi như hắn ra ngoài mất mặt, cũng là ném mặt người Tần gia chúng ta, giống như không có quan hệ với các ngươi nha?
Nụ cười trên mặt Vương thị lập tức biến mất, trong lòng tức giận, trầm giọng nói:
- Tống gia muội muội, hắn dù sao cũng là hài tử của lão gia nhà ta, là con thứ Thành Quốc phủ ta, sao lại không có quan hệ gì với chúng ta? Ta giáo dục hắn răn dạy hắn, là thiên kinh địa nghĩa. Hiện tại ta để hắn quỳ xuống dập đầu mấy cái cho chúng ta, cũng là nên. Ngươi có thể hỏi hắn một chút, hắn dám nhiều lời một chữ sao?
Tống Như Nguyệt lập tức cười nhạo một tiếng, đang muốn mỉa mai, đột nhiên nghe được nữ nhi nhà mình nói:
- Bá mẫu, ngài nói tỷ phu của ta là con thứ Thành Quốc phủ các ngươi, là hài tử của Lạc thúc thúc, ngài có chứng cứ sao?
Vừa nghe lời này, mọi người đều sững sờ, ánh mắt đều nhìn về phía nàng.
Nàng lại nói:
- Bá mẫu, nếu như ngươi có chứng cớ, có thể lấy ra, để Vi Mặc nhìn một chút không?
Gương mặt Vương thị không thay đổi nhìn nàng, không nói gì.
Thiếu nữ nhìn qua yếu đuối thế mà thần sắc trên mặt bỗng nhiên trở nên băng lãnh:
- Nếu như bá mẫu không có chứng cớ, vậy tỷ phu nhà ta có khả năng cũng không phải là con thứ Thành Quốc phủ các ngươi. Cho nên, ngươi cũng không có tư cách lại răn dạy hắn, về sau các ngươi cũng không có tư cách lại hô là phải đến, vung tay liền đi đối với hắn, càng không có tư cách coi hắn là hạ nhân mà đối đãi.
- Coi như ngươi có chứng cứ chứng minh, thật sự hắn là con thứ Thành Quốc phủ các người, thì tính sao? Hắn hiện tại là người Tần gia chúng ta, Tần gia chúng ta mặc dù suy sụp, nhưng cũng không phải một vị phụ nhân như ngươi có thể khi dễ. Cha ta cũng đã nói, về sau trong phủ chúng ta, tỷ phu của ta là đương gia. Ngươi là một phụ nhân Thành Quốc phủ, ngay cả cáo mệnh phu nhân đều không phải, bây giờ lại nói muốn răn dạy giáo huấn gia chủ Tần gia chúng ta, còn to tiếng không biết thẹn nói muốn để hắn quỳ xuống dập đầu với ngươi. Vương phu nhân, cho dù Vương gia chủ các ngươi cũng không dám khẩu xuất cuồng ngôn, không coi ai ra gì như thế?
- Ngươi bây giờ có thể ở trước mặt Lạc đại nhân nhà ngươi hỏi một chút, hắn dám nói lời như vậy ở trước mặt cha ta sao?
- Nếu không, ta để cho ta cha, tam đẳng bá tước chỉ quỳ Thánh thượng, quỳ xuống dập đầu mấy cái cho Vương phu nhân ngài? Ngươi cảm thấy như thế nào?
Tần nhị tiểu thư bảo hộ ở phía trước tỷ phu nhà mình, giờ này khắc này, thân thể nhìn vẫn như cũ ôn nhu nhược nhược, nhưng miệng nói và biểu hiện ra khí thế lại làm cho toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, không khí vì đó trì trệ.
Sắc mặt Vương thị lúc thì xanh, lúc thì trắng, hai tay trong tay áo khẽ run, ngực có chút phập phồng, khóe mắt nhảy lên không ngớt.
- Ta tới dập đầu cho ngươi đi.
Đúng vào lúc này, Tống Như Nguyệt đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Vương thị, lạnh mặt nói:
- Thanh Chu là gia chủ Tần phủ chúng ta, khẳng định không thể dập đầu cho ngươi. Ta chỉ là phụ nhân nho nhỏ của Tần phủ, địa vị ngang ngươi, ta tới dập đầu cho ngươi, thiên kinh địa nghĩa, ngươi hẳn là dám tiếp nhận chứ?
Nói xong, hai đầu gối khẽ cong, làm bộ phải quỳ xuống.
Vương thị biến sắc, cuống quít đứng lên từ trên chỗ ngồi, đưa tay đi đỡ.
Lạc Diên Niên cũng lập tức đứng lên từ trên ghế nói:
- Tần phu nhân, không thể!
Khóe miệng Lạc Ngọc bên cạnh cũng giật một cái.
Những nha hoàn cùng người hầu Thành Quốc phủ đều bị thao tác của vị Tần phu nhân này kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.
Tống Như Nguyệt chỉ cong cong đầu gối, căn bản không có quỳ xuống, cũng không có nghĩ qua phải quỳ.
Hai tay Vương thị vịn cánh tay của nàng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tiếng nói cũng hơi run rẩy lên:
- Tống gia muội muội, không thể... Ăn cơm đi.