Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 398: Đối xử tốt với nàng gấp bội




Bách Linh co cẳng liền chạy, một bên chạy, một bên quay đầu uy hiếp nói:

- Thối cô gia! Sắc cô gia! Có bản lĩnh ngươi đến, đêm nay ta và Thiền Thiền ngủ chung! Thiền Thiền cũng không phải dễ trêu.

Lạc Thanh Chu cười cười, quay người trở lại tiểu viện, tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Điệp ở bên cạnh do dự một chút, nhịn không được nói:

- Công tử, cảm giác gần đây người đối xử với Bách Linh tỷ tỷ thật ôn nhu, thật là thân thiết, còn dám tùy tiện nói đùa nàng.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:

- Ăn dấm rồi?

Tiểu Điệp vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Làm gì có, nô tỳ mới sẽ không ăn dấm. Nô tỳ chỉ là tiểu nha đầu động phòng của công tử, cũng không phải nương tử công tử, cũng không có tư cách ăn dấm.

Vừa mới dứt lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên đưa tay nắm cái eo nhỏ nhắn nàng của, từng chút từng chút kéo nàng vào trong ngực.

Tiểu Điệp kinh hô một tiếng, ấm trà trong tay kém chút rơi xuống, ô ô nói:

- Công tử, người làm gì thế?

Lạc Thanh Chu đưa tay tiếp nhận ấm nước trong tay nàng, đặt ở trên bàn đá trước mặt, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ của nàng một cái, rất chân thành mà nhìn nàng nói:

- Nha đầu ngốc, lần sau không nên nói nữa cái gì tiểu nha đầu động phòng, cái gì không có tư cách. Ngươi là người đầu tiên bồi bản công tử đi ngủ, người đầu tiên làm ấm chăn cho bản công tử, cũng là người đầu tiên để bản công tử sờ chân nhỏ của ngươi, càng là nữ hài đầu tiên cùng bản công tử tắm uyên ương. Còn có rất nhiều cái đầu tiên, ngươi cũng biết. Cho nên, sao ngươi lại không có tư cách đây? Ngươi mới là có tư cách nhất. Nói đến nương tử, trong lòng bản công tử, Tiểu Điệp chúng ta mới là...

- Công tử...

Tiểu Điệp nằm trong ngực của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ, đột nhiên duỗi ra tay nhỏ ngăn chặn miệng của hắn, đỏ mắt nói:

- Công tử, đừng nói nữa... Nô tỳ không cho phép công tử nói loại lời này... Công tử đối xử nô tỳ rất tốt, nô tỳ đã rất vui vẻ, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc. Nương tử của công tử là đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là tiểu nha đầu, có thể phục vụ công tử hài lòng, nô tỳ đã rất vui vẻ. Công tử về sau tuyệt đối không nên nói lời như vậy nữa, nô tỳ nghe mà sợ hãi, mà đại tiểu thư thật rất tốt... Nếu như đại tiểu thư không đối tốt với chúng ta, Bách Linh tỷ tỷ, Hạ Thiền tỷ tỷ, Thu nhi tỷ tỷ các nàng, còn có những người khác trong Tần phủ cũng không thể đối tốt với chúng ta... Cho nên, công tử, chúng ta nhất định phải tôn trọng đại tiểu thư, nhất định phải cảm kích đại tiểu thư, nhất định phải đối xử tốt với nàng gấp bội.

Lạc Thanh Chu vuốt cái mũi nhỏ của nàng, ôn nhu nói:

- Tiểu Điệp nhà ta thật tốt. Vì ban thưởng ngươi, bản công tử quyết định đêm nay...

Hai con ngươi tiểu nha đầu sáng lên, gương mặt đỏ bừng, lại tràn đầy chờ mong, xấu hổ mà nói:

- Công tử, đêm nay...

- Đêm nay công tử cho ngươi ăn cái rắm, có được hay không?

- Ô ô...

- Ha ha ha ha...

Tiểu nha đầu ô ô, tức giận giãy dụa muốn rời khỏi, Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn miệng nhỏ của nàng.

Tiểu nha đầu mới đầu còn phản kháng mấy lần, chậm rãi liền mềm nhũn.

Cuối cùng, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn ngồi phịch ở trong ngực hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nóng hổi, nhắm mắt lại, lông mi rung động, miệng nhỏ khẽ nhếch, một bộ dáng khả ái ngượng ngùng nhưng dụ tình.

Lạc Thanh Chu ôm nàng hôn một lát, buông ra, đỡ nàng lên, nói:

- Tốt, chớ trì hoãn bản công tử ăn cơm.

Hai con ngươi tiểu nha đầu mê ly, bờ môi ướt át, vừa mơ mơ màng màng bị hắn buông xuống, thân thể mềm nhũn, lại ngã xuống trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, thở gấp phì phò, giống như còn không có lấy lại tinh thần từ bên trong nụ hôn vừa rồi.

Lạc Thanh Chu đành phải tiếp tục ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu ăn cơm, thuận tiện dùng miệng đút nàng.

Tiểu nha đầu một mặt si ngốc, vô ý thức mở ra miệng nhỏ, chuẩn bị tiếp được, đột nhiên lại giật mình tỉnh lại, rốt cục khôi phục một chút khí lực, giãy dụa đứng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Công tử, bại hoại...

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:

- Thế nào, ghét bỏ công tử?

Tiểu nha đầu khẽ nói:

- Làm gì có.

Nàng chỉ thẹn thùng, chưa hề bị công tử miệng đối miệng cho ăn đồ bao giờ.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục đùa nàng, nhanh chóng cơm nước xong, vào nhà tắm rửa.

Tiểu nha đầu hầu hạ hắn tắm rửa, giúp hắn gội đầu, chà lưng, xoa thân thể, chỉ kém tiến vào trong thùng tắm với hắn.

Lạc Thanh Chu cũng không có giấu diếm nàng, ở trước mặt nàng nhỏ dược thủy luyện gân vào trong thùng, rất nhanh hấp thu xong.

Tắm rửa xong, giúp tiểu nha đầu đổ hết nước đi, hắn bàn giao:

- Tiểu Điệp, đêm nay ngươi tự ngủ, chờ một lúc ta sẽ khóa lại cửa phòng. Nếu có người đến hỏi, ngươi cứ nói ta đã ngủ thiếp đi. Tuyệt đối không nên để cho người ta đi vào, biết không?