Lạc Thanh Chu đành phải đi xuống bậc thang, đi tới, đi tới trước mặt của nàng nói:
- Thế nào? Tại sao không trở về nhà?
Thiếu nữ hai mắt lạnh như băng nhìn hắn, vẫn không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu và nàng nhìn nhau một lát, đột nhiên vỗ đầu một cái, nhớ lại:
- Mứt quả!
Hắn vội vàng xoay người, đưa lưng về phía nàng, từ trong ngực móc ra một chuỗi mứt quả, đưa tới trước mặt của nàng:
- Thật có lỗi, vừa rồi ta vẫn đang suy nghĩ, quên chuyện này. Ăn đi, còn nữa.
- Hừ!
Thiếu nữ đoạt lấy mứt quả, lúc này mới bước nhanh đi tới cửa.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, đi theo phía sau nàng.
Hai người cùng nhau đi vào phủ, cùng rẽ về Linh Thiền Nguyệt cung.
Hạ Thiền thả chậm bước chân, cúi đầu ngụm nhỏ ăn mứt quả, mỗi khi hắn tới gần nhìn nàng, nàng đều sẽ quay mặt chỗ khác, không cho hắn nhìn thấy bộ dáng nàng ăn.
Lạc Thanh Chu thấy nàng một tay cầm kiếm, một tay cầm mứt quả, lúc đi đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, đột nhiên mở miệng nói:
- Thiền Thiền, mứt quả của cô gia ăn ngon không?
Hạ Thiền đột nhiên dừng bước, hình như muốn xoay đầu lại ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, uy hiếp hắn, nhưng đột nhiên nhớ tới môi của mình còn dính nước đường sáng lóng lánh, má có chút phồng lên, miệng còn ngậm nửa viên mứt quả.
Nàng đứng ở đó, nghiêng người, mặt xụ xuống, nắm chặt kiếm và mứt quả trong tay, có chút không biết làm sao.
Lạc Thanh Chu nín cười, lại cố ý đi đến trước mặt nàng nói:
- Thiền Thiền, ta hỏi ngươi, ngươi tại sao không nói chuyện?
Hạ Thiền uốn éo thân thể, lưng quay về phía hắn, lập tức dùng sức nuốt mứt quả xuống, lại trực tiếp dùng tay áo lau lau miệng một chút.
Sau đó mới uốn éo thân thể, xoay người sang chỗ khác, nắm chặt kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.
Nhưng là...
Sau lưng trống trơn, người nào đó đã không biết tung tích...
Nàng cứng lại, sửng sốt nửa ngày, mới nâng má lên, lẩm bẩm trong miệng:
- Bại hoại... Chờ đó.
Nàng không tiếp tục ăn mứt quả còn thừa, vào cửa, trực tiếp đi hậu hoa viên.
Trước cửa vườn hoa.
Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, trong tay đang cầm nửa đóa hoa đang nhàm chán ngắt cánh hoa còn lại.
Khóe miệng nàng giật giật, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, đi tới, sau đó giương lên trong tay còn lại một viên mứt quả, đặt ở bên miệng.
Bách Linh nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, lập tức ánh mắt chăm chăm nhìn mứt quả trong tay nàng.
Gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn lạnh lùng, giống như không nhìn thấy nàng, vừa duỗi đầu lưỡi phấn nộn ra liếm láp một viên cuối cùng, vừa không coi ai ra gì đi qua Bách Linh, đi vào vườn hoa.
Bách Linh sửng sốt mấy giây, rốt cục kịp phản ứng, lập tức gầm thét một tiếng, vội la lên:
- Thiền Thiền! dừng miệng! Hạ lưỡi lưu tình! Giữ lại cho ta một viên!
Trong nội viện, trăng sáng trong sáng.
Lạc Thanh Chu ngồi trước bàn đá, vừa ăn bữa tối phong phú Tiểu Điệp bưng trở về, vừa nghĩ hành động đêm nay.
Tiểu nha đầu bưng ấm trà, khéo léo đứng ở bên cạnh hầu hạ.
Lạc Thanh Chu mới ăn được một nửa, tiểu nha đầu thấp giọng nói:
- Công tử, Bách Linh tỷ tỷ tới, đang đứng ngoài cửa đấy.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại.
Thiếu nữ xinh đẹp một thân váy áo màu hồng đứng ngoài cửa ra vào, đang tức giận phình má nhìn hắn.
Không tiến vào, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, liền hiểu được, quay đầu nói:
- Tiểu Điệp, đi vào trong phòng cầm chuỗi đường hồ lô ra đây.
Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, vội vàng vào phòng.
Bách Linh lập tức dậm chân nói:
- Người ta mới không phải đến đây đòi mứt quả đâu! Vừa rồi phu nhân lại để cho Mật Nhi và Tử nhi hai nàng đến đây, nói muốn làm nha đầu động phòng cho cô gia, có phải cô gia cầu phu nhân hay không?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Không phải.
- Hừ!
Bách Linh hừ một tiếng, hai tay chống bờ eo thon, vẫn như cũ tức giận nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ không tin.
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Ngươi cũng biết, ta căn bản không cần. Ta chỗ này có Tiểu Điệp là đủ rồi, về phần cùng phòng, không phải có... Đại tiểu thư sao? Một tháng một lần, ta cảm thấy rất tốt, ta rất thỏa mãn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bách Linh lại hừ một tiếng, có chút chột dạ tránh đi ánh mắt, nhìn về phía Tiểu Điệp đi ra từ trong nhà.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, nhận lấy mứt quả từ trong tay Tiểu Điệp, tự mình đi qua đưa tới trước mặt của nàng:
- Đừng nóng giận, ta sẽ không cần các nàng.
Dừng một chút, lại nói:
- Nếu không, đêm nay ngươi đến gian phòng cô gia, cô gia bồi tội cho ngươi?
Bách Linh biến sắc, đoạt lấy mứt quả trong tay hắn, xoay người chạy, chạy ra bảy tám mét mới quay người chống nạnh, khẽ nói:
- Thối cô gia, ngươi lần sau còn hù dọa người ta như vậy, người ta sẽ không tới!
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Vậy tối nay cô gia đi nơi đó tìm ngươi?