Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 384: Quấy nhiễu một nén nhang




Nam Cung Mỹ Kiêu trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, tiếp tục đi theo.

Không bao lâu, rừng cây trước mặt xuất hiện một thân ảnh.

Một đầu tóc ngắn màu bạc, trên vai khiêng một thanh đao bản rộng, đang đi dạo xung quanh.

Nghe tiếng bước chân của hai người, Đao tỷ lập tức nắm chặt chuôi đao, cảnh giác xoay người lại, thấy là bọn hắn, sửng sốt một chút, nói:

- Là các ngươi...

Lạc Thanh Chu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Đao tỷ, thuê ngươi hỗ trợ, cần bao nhiêu kim tệ?

Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu theo phía sau lập tức sững sờ.

Đao tỷ dừng một chút, nhìn hắn nói:

- Hỗ trợ săn giết yêu thú, ít nhất hai trăm kim tệ, hỗ trợ...

- Hỗ trợ quấy nhiễu một võ giả Luyện Cốt cảnh giới, cần bao nhiêu kim tệ?

Lạc Thanh Chu ngắt ngang lời nàng, trực tiếp hỏi.

Đao tỷ giật mình:

- Chỉ là quấy nhiễu sao? Cần bao lâu?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Thời gian một nén nhang.

Đao tỷ nhíu mày suy tư một chút, vươn năm ngón tay:

- Chí ít cần năm trăm kim tệ. Ta cũng là Luyện Cốt cảnh giới, nếu đối phương liều mạng, ta có thể sẽ bị thương nặng, thậm chí mất mạng, cho nên đắt một chút.

- Thành giao.

Lạc Thanh Chu không chút do dự, trực tiếp từ trong túi móc ra mười kim tệ, ném cho nàng nói:

- Đao tỷ, đây là tiền đặt cọc.

Đao tỷ đưa tay thật chuẩn đón lấy mười kim tệ, nhìn thoáng qua nói:

- Hơi ít.

Lạc Thanh Chu nói:

- Lần này chúng ta là đồng bọn, Đao tỷ hẳn là tin tưởng ta.

Nói xong, từ trong ngực móc ra túi trữ vật, cho nàng nhìn thoáng qua, vỗ vỗ túi trữ vật nói:

- Không thiếu tiền.

Thật ra toàn trên dưới thân hắn cũng chỉ có mười kim tệ này.

Đáng giá nhất, chính là cái túi trữ vật này.

Đao tỷ nhìn thoáng qua túi trữ vật của hắn, cười cười, thu hồi kim tệ, nói:

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu lập tức quay người, dẫn nàng đi về phía con đường kia.

Nam Cung Mỹ Kiêu trên mặt lộ ra vẻ hiếu kì, vẫn đi theo phía sau hắn.

Đao tỷ quay đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi cũng bị hắn thuê?

Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng:

- Ngươi nhìn hắn xứng sao? Ta chẳng qua là cảm thấy chơi vui, muốn đi xem náo nhiệt thôi.

Đao tỷ thu hồi ánh mắt, không nói tiếp.

Lạc Thanh Chu trên đường giải thích một chút:

- Ta vừa rồi săn giết một con yêu báo, bị người đoạt đi. Đối phương là hai huynh đệ, một người là Luyện Cốt cảnh giới, một người là Luyện Gân cảnh giới.

Đao tỷ nhíu mày:

- Ở Hắc Mộc lâm này, bị người đoạt đồ rất bình thường. Ngươi không tổ đội, một thân một mình hành động, sớm nên nghĩ tới. Nhưng mà... Ngươi đang muốn cướp về?

Lạc Thanh Chu không có trả lời.

Đao tỷ lập tức nói:

- Nói trước, ta chỉ phụ trách quấy nhiễu tên võ giả Luyện Cốt cảnh giới kia thời gian một nén nhang, chuyện khác ta sẽ không quản. Đến giờ, ta sẽ rời khỏi.

Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Được.

Đao tỷ nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

Nam Cung Mỹ Kiêu càng thêm tò mò.

Lạc Thanh Chu lặng lẽ lấy bình sứ ra, nhỏ hai giọt linh dịch vào lòng bàn tay, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Không bao lâu.

Ba người đi tới mảnh rừng cây kia.

Lạc Thanh Chu dừng lại nói:

- Ở chỗ này chờ một lúc đi, bọn họ cũng sắp ra.

Vừa dứt lời, trong rừng cây trước mặt, hai huynh đệ kia nâng một con yêu báo, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, bước đi như bay tới.

Lạc Thanh Chu trực tiếp nghênh đón.

Hai huynh đệ nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Lập tức dừng lại, sắc mặt trở nên âm trầm, nắm chặt nắm đấm.

Hai người hình như quen biết Đao tỷ, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kị, trên mặt nhìn có chút chần chờ.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt của bọn họ, đột nhiên mở miệng nói trước:

- Để đồ lại, ta có thể chuyện cũ bỏ qua. Đao tỷ là Luyện Cốt cảnh, ta là luyện gân cảnh...

Lập tức hắn lại nghiêng người sang, chỉ vào Nam Cung Mỹ Kiêu phía sau đang đứng dưới đại thụ nói:

- Nàng cũng Luyện Cốt cảnh. Hai vị, làm người từng trải, ta khuyên các ngươi phải nghĩ cho sau này. Tiền tài mặc dù quan trọng, nhưng mạng nhỏ, mới là quan trọng nhất.

Hai huynh đệ: - ...

Bờ môi Đao tỷ giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng xa xa phía sau, nghe vậy sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Lạc Thanh Chu trực tiếp sải bước đi qua, đứng trước mặt Lâm huynh đệ kia, nhìn tên thanh niên lùn kia nói:

- Buông xuống.

Ngữ khí bình tĩnh, lại mang theo mệnh lệnh không thể từ chối.

Thanh niên dáng lùn sắc mặt âm trầm nhìn hắn một cái, lại nhìn Đao tỷ cùng thiếu nữ cao gầy phía sau một chút, cơ bắp rung động mấy cái, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn, cúi người, từ từ đặt xuống yêu báo trong tay.

- Buông xuống!

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm hai mắt hắn, lúc hắn buông tay ra, trong lòng chột dạ, rõ ràng sợ hãi trong nháy mắt, đột nhiên ngưng tụ thần hồn, lực tụ yết hầu, hét lớn một tiếng!

Giống như một tiếng sấm, đột nhiên chỗ sâu trong óc thanh niên lùn vang lên!