Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 355: Tìm hiểu




Không sao.

Hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giúp thiếu nữ Hạ Thiền đáng thương kia xóa đi bóng ma lạnh lẽo đó.

Hi vọng một ngày nào đó, trên mặt của nàng cũng có thể lộ ra nụ cười xán lạn giống Bách Linh.

Nhất định là rất đẹp.

Đêm khuya thanh vắng.

Thiếu nữ trên giường rốt cuộc cũng hạ sốt.

Lạc Thanh Chu cứ sờ sờ trán nàng, xác định nhiệt độ của nàng khôi phục bình thường mới thở dài một hơi, giúp nàng vén chăn rồi ra khỏi phòng.

Hắn chuẩn bị trở về ngủ một lúc.

Ngày mai còn phải đi tụ bảo các một chuyến.

Mấy đêm rồi cũng không có ngủ một giấc đàng hoàng.

Vừa ra khỏi phòng, đột nhiên thấy cửa phòng đối diện bỗng nhúc nhích, một mảnh góc áo màu hồng muốn trốn đi đến góc rẽ.

Hắn trực tiếp đi qua, nói:

- Bách Linh, ta muốn trở về ngủ. Hạ Thiền cô nương đã bớt nóng, sẽ không có chuyện gì.

Trong phòng, tĩnh không một tiếng động, cũng không có người đáp lại.

Lạc Thanh Chu không có dừng lại thêm, vừa muốn rời khỏi, trong phòng đột nhiên “Khục” một tiếng.

Hắn dừng bước lại, qua khe cửa khép hờ nhìn về phía trong.

Trong phòng một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc trước động phòng, hình như cảnh tượng cũng như vậy, đen kịt một màu, hắn đột nhiên bị người ôm lấy, xoay tròn đặt lên giường.

Sau đó...

Trong lòng hắn có chút dập dờn, nhìn khe cửa, đột nhiên thấp giọng nói:

- Bách Linh, ngươi là muốn ta đi vào sao?

Trong phòng không có trả lời.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng khe khẽ mở ra.

Trong lòng hắn vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn đi vào.

Ánh mắt rất nhanh thích ứng bóng tối.

Góc tường bên cạnh, Bách Linh một thân váy áo màu hồng tựa ở nơi đó, đang cắn môi, an tĩnh nhìn hắn, trong mắt ánh mắt chớp động, hình như đang do dự cái gì.

- Bách Linh...

Lạc Thanh Chu mắt đối mắt với nàng, trong lòng lập tức lên gợn sóng.

Bách Linh dựa vào góc tường, lẳng lặng nhìn hắn một hồi, mới nói khẽ:

- Cô gia, người có phải muốn... muốn khi dễ người ta hay không?

Lạc Thanh Chu đi đến gần, trong bóng đêm nhìn gương mặt nàng ngập nước mắt vô cùng xinh đẹp, đột nhiên đưa tay ôm eo nàng, cúi đầu chống trán của nàng nói:

- Không phải ngươi dẫn dụ ta tới sao?

Bách Linh gương mặt phấn hồng, lông mi buông xuống, thấp giọng nói:

- Làm gì có.

Hơi thở thiếu nữ ấm áp, trên thân tản ra mùi thơm mê người, tim đập rộn ràng, bộ ngực cao vút có chút phập phồng.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nóng lên, cúi đầu xuống, hôn lên miệng nhỏ của nàng.

- Ngô... Cô gia, đừng...

Bách Linh miệng từ chối, nhưng thân thể lại mềm nhũn trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nóng lên ngẩng đầu lên, hai mắt mê ly, bộ dáng như chờ người khi dễ.

Lạc Thanh Chu ôm nàng hôn một lúc, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng, đi đến bên giường, ném xuống giường.

Đêm nay, hắn muốn thanh tỉnh triền miên với nàng một lần.

Khi hắn đè lên, chuẩn bị cởi sạch váy áo màu hồng trên người nàng, lại đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến cảm giác lạnh cả người.

Giống như đêm đó.

Hắn thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn lại.

Sau lưng trống trơn, gian phòng vắng vẻ.

Cửa, cũng không có người.

Hắn sửng sốt một chút, đứng dậy bước nhanh tới cửa, mở cửa phòng ra, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài tĩnh không một tiếng động, cũng không có người.

Thế nhưng cỗ hàn ý vừa rồi từ đâu ra?

Hắn do dự một chút, đi tới gian phòng đối diện, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn trên giường.

Hạ Thiền vẫn an tĩnh nằm trên giường ngủ say.

Kỳ quái?

Hắn giật mình, đóng cửa phòng, lại nhìn thoáng qua bốn phía, nói thầm: Chẳng lẽ là bị dọa nhiều lần, sinh ra ảo giác?

Hắn không nghĩ nhiều nữa, một lần nữa về tới phòng Bách Linh.

Khép cửa phòng lại, trực tiếp cài chốt cửa.

Thiếu nữ một bộ váy phấn hồng, vẫn lặng yên nằm ở trên giường, vẫn giữ tư thế bị hắn đè như vừa rồi, hai tay đặt trên đỉnh đầu, mái tóc lộn xộn, gương mặt thẹn thùng, hai mắt mê ly, vẻ mặt hốt hoảng, không nhúc nhích.

Váy phấn tản ra, giống như một đóa đang chờ hắn hái.

Cặp đùi thon dài tựa vào mép giường, có hơi tách ra.

Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn một lúc, ngồi xổm xuống, giúp nàng cởi bỏ giày.

Sau đó lại nhẹ nhàng cởi sạch vớ màu hồng trên chân.

Đứng dậy, cúi người, nhẹ nhàng cởi bỏ dây thắt lưng màu hồng quấn quanh eo nhỏ của nàng.

Đang lúc hắn chuẩn bị làm tiếp thì cửa phòng đột nhiên “Két” một tiếng vang lên.

Động tác hắn cứng đờ, quay đầu nhìn lại.

Cửa phòng vẫn chốt như cũ.

Cửa tĩnh không một tiếng động, cũng không khác thường.

Hắn sửng sốt một chút, đi tới, vừa chuẩn bị kéo cửa ra đột nhiên phát hiện chốt cửa đã mở ra!

Hắn rõ ràng nhớ kỹ, vừa rồi rõ ràng đã gài vào.

Hắn giật mình, mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.

Hắn lập tức lại đi đến phòng đối diện, đẩy cửa phòng ra, lần nữa nhìn lên giường.

Thiếu nữ kia vẫn quấn trong chăn như cũ, không nhúc nhích.