Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Vì sao? Nơi này không phải yên lành sao? Ở chỗ này, chí ít các ngươi vẫn là đại gia tộc, đến kinh đô...
Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu:
- Vi Mặc cũng không biết. Nhưng trải qua những chuyện gần đây, phụ thân làm hẳn là đúng, Mạc Thành rất nhiều gia tộc, hình như đều có địch ý với chúng ta. Phụ thân không giống người cầm quyền gia tộc khác, phụ thân mặc dù kế thừa tước vị, lại có sản nghiệp lớn như thế, nhưng người đối với mấy thứ này thật ra cũng không có hứng thú. Phụ thân chỉ muốn người nhà bình an, chỉ muốn mình sống vui vẻ là đủ rồi. Huống chi... Trong lòng của người rõ ràng, Trưởng công chúa vẫn muốn huỷ bỏ chế độ tập tước, tiệc tối hôm qua, Trưởng công chúa còn cố ý nhắc một câu, nếu chúng ta lại không biết tốt xấu, chỉ sợ đến lúc đó muốn lui cũng không kịp.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ý Nhị tiểu thư nói, nhạc phụ không chỉ muốn vứt bỏ những sản nghiệp này, còn muốn từ bỏ tước vị, sau đó đi kinh đô tránh họa?
Tần Vi Mặc khẽ gật đầu:
- Hẳn là như vậy, nhưng những thứ này, chỉ là suy đoán của Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chế độ Tước vị, hẳn là quan hệ đến lợi ích tất cả quý tộc. Một mình Trưởng công chúa, chỉ sợ rất khó thi hành đi?
Tần Vi Mặc thấp giọng nói:
- Trưởng công chúa trước kia đã đề cập qua rất nhiều kiến nghị, nhưng đều bị những quý tộc kia ngăn lại. Lúc đó, mặc dù Trưởng công chúa có uy danh, lại không quyền thế. Nhưng bây giờ thì khác, tiên đế băng hà, Trưởng công chúa hiện tại không chỉ có quân đội của mình, hiện tại Thánh thượng kế vị là bào đệ của nàng, nàng nói gì nghe nấy. Nghe nói năm ngoái, Trưởng công chúa đã bắt đầu chuẩn bị những chuyện này, lúc trước thừa tướng Thái úy, còn có mấy vương gia phản đối nàng, bây giờ đều bị giáng chức... phụ thân biểu tỷ Mỹ Kiêu, lúc trước cũng được phong vương, cũng bởi vì chuyện này, bây giờ bị biến thành quận vương, phong quốc cũng bị xoá tên, bị nuôi nhốt ở kinh đô, không cho phép rời khỏi. Phụ thân hẳn là nhìn thấy những chuyện này, bắt đầu sợ hãi, cho nên mới bắt đầu chuẩn bị đường lui.
Lạc Thanh Chu có chút hiếu kỳ:
- Nhị tiểu thư, vị mẫu thân biểu tỷ Mỹ Kiêu kia, là thân tỷ muội của nhạc mẫu đại nhân sao?
Tần Vi Mặc lắc đầu nói:
- Không phải, là biểu tỷ muội, hơn nữa chỉ là họ hàng xa.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu:
- Khó trách Tống gia không có bất kỳ kiêng kị gì.
Hai người lại trò chuyện một hồi.
Lạc Thanh Chu thấy nàng tóc đã lau khô, chuẩn bị cáo từ.
Tần Vi Mặc quay đầu nói:
- Tỷ phu, đêm nay...
- Đêm nay không được.
Lạc Thanh Chu tránh ánh mắt sâu kín của nàng, nói:
- Hạ Thiền ngã bệnh, phát sốt, Bách Linh nói những người khác không thể đi vào, cho nên để ta đi chiếu cố. Ta có thể phải ở đó gác đêm.
Tần Vi Mặc nghe vậy, có chút nhíu mày:
- Hạ Thiền ngã bệnh sao?
Lập tức nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:
- Vậy tỷ phu nhanh đi chăm sóc nàng đi, Hạ Thiền nàng... Nàng thật đáng thương, thân thể cũng không tốt lắm, thường xuyên sinh bệnh.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư hiểu rõ nàng sao?
Tần Vi Mặc yên lặng một chút, lắc đầu:
- Ta chỉ biết thân thể của nàng rất lạnh, ta không dám tới quá gần nàng. Có một lần ta tới gần nàng, đột nhiên ho khan thổ huyết, tới giờ nàng cũng không xuất hiện trước mặt ta nữa. Ngẫu nhiên gặp được, nàng đều sẽ chủ động né tránh. Nàng hình như có chút... Tự ti, hơi quái gở, không muốn lại gần nói chuyện với bất cứ kẻ nào. Ta từng nghe Bách Linh nói qua, nàng từng một mình lang thang đầu đường, vài ngày đều chưa từng ăn qua một miếng cơm... Đúng rồi, có một lần ta còn nghe Tôn đại phu nói qua, nói nàng thể lạnh, có thể là do lang thang bên ngoài bị đông lạnh tổn thương thân thể, có thể sau này đều không cách nào... Không có cách nào lấy chồng sinh tiểu hài...
Lạc Thanh Chu nghe xong, sững sờ một lát, buông khăn xuống nói:
- Nhị tiểu thư, vậy ta đi trước.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Ừm, bồi nàng nhiều chút. Vi Mặc nơi này không có chuyện gì, tỷ phu không cần lo lắng.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, rời khỏi phòng.
Tần Vi Mặc nhìn cửa phòng đóng lại, an tĩnh hồi lâu, mới thấp giọng thì thào:
- Tỷ phu, thật xin lỗi... Có việc, Vi Mặc không thể nói với ngươi... đối xử với nàng tốt chút. Cho dù sau này... Vi Mặc cũng nguyện ý.
Lạc Thanh Chu ra khỏi Mai Hương Uyển, nghĩ đến lời Tần nhị tiểu thư nói vừa rồi, trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.
Không ngờ nha đầu Hạ Thiền kia lại đáng thương như vậy.
Khó trách nàng muốn liều mạng làm việc tích lũy tiền, khó trách nàng sẽ tiết kiệm như vậy, thì ra nàng đã từng lang thang, từng đói qua.
Thân thể nàng bây giờ, chắc cũng là di chứng khoảng thời gian ở ngoài đó hứng chịu gió táp mưa sa, sương giá tuyết băng?
Trong lòng Lạc Thanh Chu tràn đầy thương hại, đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ đau đớn không hiểu.
Hắn đi nhanh về phía Linh Thiền Nguyệt cung.