Dưới ánh trăng.
Một đạo hồng ảnh đột nhiên từ trong phủ bay lên hướng về phía này.
Ngoài cửa Tiểu viện.
Hai thân ảnh thiếu nữ kia đã đi rồi.
Lạc Thanh Chu cầm một quyển giấy tuyên, ở cửa chờ trong chốc lát.
Thu nhi mới cầm đèn lồng, vội vàng chạy đến.
Lạc Thanh Chu đem giấy tuyên giao cho nàng, thấp giọng dặn dò:
- Đừng cho người khác nhìn, phải tự tay giao vào tay tiểu thư nhà ngươi.
Thu nhi biết thứ này quan trọng, gật đầu, ôm giấy tuyên, vội vàng rời khỏi.
Chờ trở lại vườn Mai Hương nhỏ.
Châu nhi lại kêu nàng vài câu:
- Thu nhi, cô gia không có lưu ngươi ở đó thị tẩm sao? Có phải hôn cô gia rồi hay không?
Thu nhi không để ý nàng, đi vào thư phòng, đem giấy tuyên trong tay rất trịnh trọng giao cho tiểu thư nhà mình.
Tần Vi Mặc đang ngồi trước đài án xem sách, sau khi nhận lấy, không kịp chờ đợi mở ra, chăm chú nhìn lại.
Nhìn vài đoạn mới quay đầu nhẹ giọng hỏi:
- Thu nhi, tỷ phu còn nói lời gì không?
Thu nhi thấp giọng nói:
- Cô gia căn dặn nô tỳ, thứ này đừng cho người khác nhìn thấy, muốn nô tỳ tự mình giao vào tay tiểu thư.
Tần Vi Mặc do dự một chút, lại hỏi:
- Tỷ phu nơi đó... Còn có người khác sao?
Thu nhi ngơ ngác một chút, nói:
- Tiểu thư, nô tỳ không có đi vào. Lúc nô tỳ đi, cô gia còn ở cửa nhìn nô tỳ.
Tần Vi Mặc yên lặng một chút, nhẹ gật đầu:
- Ngươi đi mau đi.
Thu nhi cúi đầu cáo lui.
Tần Vi Mặc nhìn nét bút trên giấy tuyên, vẻ mặt hốt hoảng trong chốc lát, lấy lại bình tĩnh, lại chăm chú nhìn lại.
Vì lý do an toàn, nàng phải thuộc hết hai hiệp chuyện xưa này.
Sau đó sao chép lại một lần.
Miễn cho đến lúc đó Trưởng công chúa thật hỏi tới, nàng lại lộ ra chân tướng.
Nghĩ đến tỷ phu đêm nay sẽ không tới, nàng lại không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngần.
Tuyết đọng đầy các ngõ ngách đã hòa tan hơn phân nửa.
Nhiệt độ không khí vẫn rất thấp.
Lạc Thanh Chu ở trong phòng lấy Giám Võ thạch ra, thử số liệu.
Sức mạnh: 【 1600 】 .
Tốc độ: 【 13 】 .
Kháng kích đả lực: 【 800 】 .
Tinh thần lực: 【 32 】 .
Mấy ngày nay ban ngày tu luyện, ngược lại có chút hiệu quả.
Sức mạnh và tốc độ đều tăng lên một chút, nhưng kháng kích đả lực cùng tinh thần lực ngược lại không có gì thay đổi.
Luyện gân hình như cũng sẽ không tăng thêm kháng kích đả lực bao nhiêu.
Về phần tinh thần lực, nhất định phải tiếp tục tu luyện thần hồn.
Không biết đêm nay, vị thần hồn tiền bối kia có đến đó hay không.
Lạc Thanh Chu không chút nào bối rối, trong phòng im lặng luyện tập Bôn Lôi Quyền nửa canh giờ mới ra cửa.
Lúc này, Tiểu Điệp đã ngủ.
Hắn đã thật lâu không ngủ cùng tiểu nha đầu kia.
Ngoại trừ mỗi đêm bận rộn ra, còn có một chút trong lòng trốn tránh.
Tiểu nha đầu bây giờ trổ mã càng ngày càng thủy linh, thân thể cũng phát dục, mặc dù nhìn vẫn còn chút ngây ngô, nhưng chỗ thiếu nữ nên có cũng đã lồi lên.
Hắn bây giờ cũng đã phá thân, ăn tủy trong xương mới biết liếm thôi cũng thấy ngon, sợ ngủ cùng, thân mật cùng nhau, vạn nhất nhịn không được, vậy cũng không tốt.
Ít nhất phải chờ đến sang năm, tiểu nha đầu lại lớn thêm một tuổi lại nói.
Nếu không thì không bằng cầm thú.
Huống chi, hắn hiện tại cũng không phải lúc thiếu nữ nhân.
Trong lòng suy nghĩ, hắn một đường đi nhanh, tới chỗ vườn hoa phía sau viện nhạc mẫu đại nhân kia.
Nhưng trong vườn hoa trống trơn.
Hắn cũng không nhìn thấy thân ảnh đơn bạc lạnh lùng kia.
Đêm nay không có tới sao?
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nghe được trong bụi hoa bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy “Xuy xuy”.
Quay đầu nhìn lại.
Thân ảnh kia ngồi xổm trong bụi hoa, đôi mắt đang trừng lớn nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn quay người rời khỏi vườn hoa.
Ở ngoài đi dạo rồi lại đi trở về.
Trong vườn hoa.
Thân ảnh lạnh lẽo kia đứng bên vườn hoa, trong tay nắm kiếm, ánh mắt đang lạnh như băng nhìn hắn.
Hình như đang chờ hắn.
Lạc Thanh Chu đi tới, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói:
- Hạ Thiền, vừa rồi ngươi không tới sao? Ta vừa rồi đến đây một lần, không tìm được ngươi, còn tưởng rằng đêm nay ngươi không tới chứ.
Thiếu nữ nắm kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như băng, hai mắt rét lạnh như kiếm, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:
- Sao vậy? Làm gì nhìn ta như vậy?
Lập tức từ móc trong túi ra những món quà nhỏ nàng trả lại, đưa tới trước mặt nàng nói:
- Đều là một vài thứ giá rẻ, ngươi nếu không muốn, ta sẽ cho là ngươi chê.
Thiếu nữ nhìn thứ trong tay hắn, trên mặt ngơ ngác một chút, lạnh lẽo trong mắt dần dần thối lui.
- Hạ Thiền, ngươi nhìn vòng tay này, nhìn rất đẹp. Ta chuyên chọn màu xanh nhạt cho ngươi, phối hợp với váy của ngươi rất hợp, cổ tay ngươi tinh tế tuyết trắng, đeo lên nhìn rất đẹp.
Lạc Thanh Chu nói xong, nhìn nàng một chút, nói:
- Nếu không... Ta giúp ngươi đeo lên?