Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 341: Đắt




Tần Vi Mặc bị hắn nói chuyện hà hơi khiến lỗ tai ngứa một chút, toàn thân như nhũn ra, thấp giọng nói:

- Vi Mặc đã đem chuyện này nói cho mẫu thân và phụ thân biết, đêm nay bọn họ sẽ xử lý. Tỷ phu, đêm nay...

- Đêm nay ta có việc.

Lạc Thanh Chu biết được thiếu nữ này đang chờ mong cái gì.

Nhưng hắn không thể mỗi đêm đều đến.

Mà thiếu nữ này đêm nay tinh thần nhìn tốt hơn nhiều, chờ ngày mai hắn lại cho nàng phục dụng hai giọt linh dịch, nhìn hiệu quả lại nói.

- Tỷ phu...

Tần nhị tiểu thư vểnh vểnh miệng nhỏ, ánh mắt yếu ớt.

Lạc Thanh Chu phất phất tay nói:

- Nhị tiểu thư, ta đi trước.

Nói xong, tăng tốc nhanh chân rời khỏi.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang đứng chờ hắn ở cửa, thấy hắn tới, vội vàng giơ vòng ngọc trên cổ tay lên lung lay, cười nói:

- Cô gia, đẹp không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đẹp.

Bách Linh cười hì hì nói:

- Là cổ tay người ta đẹp hay là vòng ngọc trên cổ tay này đẹp?

Lạc Thanh Chu nói:

- Vòng ngọc đẹp.

Bách Linh lập tức mân mê miệng nhỏ hừ một tiếng, nói:

- Cô gia, người có phải quên trong tay người ta có nhược điểm của người rồi hay không?

Lạc Thanh Chu không tiếp tục đáp lời, đi thẳng qua nàng.

Bách Linh sững sờ một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng, vội vàng hai tay ôm ngực nói:

- Cô gia, không thể, không thể lại khi dễ người ta...

Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt nàng, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng, sau đó trực tiếp quay người đi chỗ ở của mình.

Bách Linh nằm trong ngực của hắn sửng sốt một hồi, mới bắt đầu giằng co:

- Cô gia, ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống, thả ta xuống...

Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, tiếp tục đi tới phía trước:

- Đừng sợ, ta chính là muốn nhìn một chút, trong tay ngươi rốt cuộc có nhược điểm gì của ta. Chút nữa đến phòng ta, đốt nến, cởi y phục ra, nói thật kỹ cho ta nghe một chút.

Bách Linh nghe xong, lập tức bị dọa hoa dung thất sắc, vội vàng cầu khẩn nói:

- Cô gia, ta sai rồi, ta không dám nữa... Ta, trong tay ta không có nhược điểm của cô gia... Có thể không châm nến hay không? Ô ô, người ta sợ đau...

- Vậy đốt đèn dầu.

Lạc Thanh Chu bước nhanh hơn, trong lòng nói thầm, đêm nay phải hảo hảo trừng phạt nha đầu này, để nàng sau khi thu liễm một chút.

- Cô gia... Cô gia... Ô ô, thả ta xuống, thả ta xuống... Người ta không muốn... Không muốn...

Sắp đến cửa, Bách Linh đột nhiên uốn éo người giằng co, hai cánh tay lại quấn chặt cổ hắn.

Lạc Thanh Chu vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy cửa có một đạo thân ảnh lạnh lẽo đang đứng.

Một bộ váy dài xanh nhạt, trong ngực ôm bảo kiếm, hai mắt đang lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng.

- Cô gia, ô ô, người ta sợ đau, người ta thẹn thùng, không muốn đốt đèn, không muốn châm nến, có được hay không?

Bách Linh vẫn như cũ tiếng khóc nức nở còn giãy dụa.

Lúc Lạc Thanh Chu buông hai cánh tay ra, buông nàng xuống, hai cánh tay nàng vẫn như cũ ôm cổ hắn thật chặt, toàn bộ thân thể treo trên đó, miệng vẫn xin khoan dung:

- Cô gia, không muốn, người ta không muốn...

Lạc Thanh Chu đành phải cưỡng ép đẩy cánh tay nàng ra.

Bách Linh hình như lúc này mới phát hiện thiếu nữ đứng ở cửa, vội vàng chạy tới khóc nói:

- Thiền Thiền, Thiền Thiền, may mắn ngươi đã đến, cô gia vừa rồi kém chút nữa ôm người ta về nhà... Khi dễ, ô ô...

Lạc Thanh Chu không để ý đến nàng nữa, cũng không nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh nàng, bước nhanh qua bên cạnh hai người vào phòng.

- Ầm!

Cửa sân đóng lại.

Ngoài cửa, đột nhiên an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu vừa trở lại trong phòng, Tiểu Điệp đột nhiên từ gian phòng đi ra mà nói:

- Công tử, vừa rồi Hạ Thiền tỷ tỷ tới, nàng đem vòng tay, cây trâm, khăn tay, dây buộc tóc đêm nay công tử mua cho nàng, toàn bộ trả lại. Nô tỳ không dám thu, nàng để trong phòng công tử, đặt trên bàn sách.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vào phòng, nhìn về phía án đài trước cửa sổ.

Phía trên quả nhiên đặt những thứ hắn đêm nay mua cho nàng.

Tiểu Điệp theo vào nói:

- Ta hỏi Hạ Thiền tỷ tỷ, hỏi nàng vì sao không muốn, Hạ Thiền tỷ tỷ đã nói một chữ.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:.

- Nói chữ gì?

- Đắt.

Tiểu Điệp thở dài một hơi:

- Hạ Thiền tỷ tỷ rất tiết kiệm, mấy người tiểu Đào tỷ tỷ đều đang nói, không thấy qua Hạ Thiền tỷ tỷ mặc y phục mới, cũng không có thấy nàng mang qua bất kỳ đồ trang sức nào.

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, cầm những vật kia lên, muốn lập tức ra ngoài trả lại cho nàng, nhưng lại nghĩ tới tính cách nha đầu kia, đành phải để lúc khác thôi.

- Không biết đêm nay nàng có đi vườn hoa làm việc hay không...

Lạc Thanh Chu quyết định đêm nay lại đi tìm nàng, đến lúc đó cho dù thế nào, cũng phải khiến nàng nhận lấy những thứ này.

Giờ sửu.

Trên chỗ mái cong Uyên Ương Lâu.

Đạo thân ảnh xanh nhạt kia đứng ở nơi đó, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía phủ thành chủ xa xa.