Chỉ là như phụ thân nói, dân nữ thân thể ốm yếu, từ nhỏ đã như vậy, mấy ngày trước đây lại thổ huyết hôn mê, cho nên, chỉ có thể cô phụ hậu ái của Trưởng công chúa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu đuối đứng không vững, nhẹ gật đầu, nói:
- Là ta cân nhắc không chu toàn, ngươi thân thể này, đúng là không thích hợp đi xa nhà. Tần đại nhân, có thời gian, ngươi tốt nhất vẫn dẫn theo thiên kim nhà ngươi đi kinh đô xem một chút đi, có lẽ sẽ có hiệu quả.
Tần Văn Chính vội vàng cung kính cảm tạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía những người khác, không nói thêm gì nữa.
Giang Cấm Nam vội vàng bẩm báo:
- Trưởng công chúa, trời không còn sớm, không bằng khai yến đi?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhẹ gật đầu.
Những người không phận sự trong sảnh đều khom người lui ra.
Tống Như Nguyệt cũng rối rít đỡ khuê nữ nhà mình đi vào buồng trong.
Bên ngoài lập tức vang lên tiếng tấu nhạc.
Đèn màu treo trên cao, một bàn đồ ăn tinh mỹ được bưng lên.
Trong phủ thành chủ, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vẫn như cũ.
Mọi người bưng chén cạn ly.
Nhưng Tống gia lại thê lương một mảnh, đầy phòng kêu khóc.
Toàn bộ Mạc Thành, tất cả phòng ốc sản nghiệp Tống gia, trong vòng một đêm, toàn bộ đều bị niêm phong.
Tất cả mọi người Tống gia, cho dù nam nữ lão bà, đều bị đeo gông xiềng, áp giải vào đại lao.
Chờ đợi bọn họ, sẽ là tội danh và hình phạt đáng sợ nhất.
Trong Thành Quốc phủ.
Tống Ngọc không có đi tham gia yến hội, vẫn tu luyện ở sân luyện võ.
Nhưng rất nhanh, một đội binh sĩ mặc giáp chấp duệ khí thế hung hăng xông vào trong phủ, bắt đầu khắp nơi điều tra tìm kiếm, giống như xét nhà.
Trong Thành Quốc phủ, Nhị phu nhân Dương thị cùng những người khác, đều tụ tập ngoài phòng, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.
Tống Ngọc hỏi rõ nguyên nhân, sắc mặt tái xanh.
Cùng lúc đó.
Trên đường phố náo nhiệt, đèn màu cao chiếu, tiếng người huyên náo.
Lạc Thanh Chu đang dẫn theo ba mỹ thiếu nữ như hoa như ngọc nhàn nhã đi dạo đường phố.
Mỗi người trong tay đều cầm hai chuỗi mứt quả.
Đương nhiên, hắn cũng đang bị mỹ thiếu nữ nào đó uy hiếp.
- Cô gia, cái này! Ta muốn cái này! Nếu ngươi không mua cho ta, ta nói câu đại nghịch bất đạo của ngươi cho tiểu thư nhà ta, nói cho phu nhân! Cho ngươi đẹp mặt!
Lạc Thanh Chu mua cho nàng, tự nhiên cũng phải mua cho Tiểu Điệp và Hạ Thiền.
Cho nên mỗi lần mua một thứ gì đều là ba phần.
Còn tốt, đều là một vài thứ đồ trang sức nữ hài tử với vài thứ loại rất rẻ.
Hắn trả nổi.
Nhưng trong lòng hắn âm thầm quyết định, chờ đêm nay trở về, phải trừng phạt tiểu nha đầu đắc ý quên hình này một chút.
- Hì hì, cô gia đêm nay biểu hiện thật tốt. Đợi sau khi trở về, ta sẽ hảo hảo ở trước mặt tiểu thư thay cô gia nói tốt vài câu, đến lúc đó nói không chừng tiểu thư có thể mỗi tháng cùng phòng với cô gia thêm mấy lần.
- Nói không chừng đêm nay cũng được, đúng không Thiền Thiền?
Thiếu nữ lạnh lùng theo phía sau, ánh mắt nhìn về nơi khác, không có để ý đến nàng.
Trong lòng âm thầm tính toán số bạc vừa rồi hắn tiêu.
Quá đau lòng.
Yến hội giải tán.
Từng chiếc xe ngựa lần lượt từ quảng trường phủ thành chủ rời đi.
Tần Văn Chính dẫn theo người nhà vừa xuống bậc thang, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của Lạc Diên Niên:
- Văn Chính huynh dừng bước.
Tần Văn Chính dừng bước lại, xoay người nhìn hắn.
Tống Như Nguyệt bên cạnh sắc mặt lập tức trầm xuống, đỡ nữ nhi bên cạnh tiếp tục đi tới phía trước, nói:
- Vi Mặc, đi, đi, chúng ta lên xe ngựa trước.
Tần Xuyên theo sau lưng.
Đợi ba người rời khỏi, Lạc Diên Niên mới đến gần nói:
- Văn Chính huynh, đêm nay lệnh thiên kim thật khiến người lau mắt mà nhìn. Ngay cả Trưởng công chúa, cũng động lòng quý tài.
Tần Văn Chính lạnh mặt nói:
- Lạc huynh có lời cứ nói, ta chút nữa còn phải bồi phu nhân và nữ nhi đi dạo chợ đêm.
Lạc Diên Niên chắp tay, nghiêm mặt nói:
- Đêm nay lời phu nhân Tống gia nói, hi vọng Văn Chính huynh không cần để trong lòng. Lạc mỗ có thể thề, những thi từ kia tuyệt không phải Thành Quốc phủ ta xuất ra. Đêm nay thành chủ phái người đi điều tra trong phủ ta, phu nhân ta ngày mai cũng sẽ bị thẩm vấn, đến lúc đó tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng.
Tần Văn Chính nghiêng mắt nói:
- Còn có chuyện gì không?
Lạc Diên Niên thở dài:
- Tần Lạc hai nhà chúng ta, vốn là quan hệ thông gia, tổ tiên lại là thế giao, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, Thành Quốc phủ ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Vẻ mặt Tần Văn Chính cười lạnh:
- Có vài người, mặt ngoài nhìn thấy là người khiêm tốn, sau lưng không chừng làm ít nhiều chuyện dơ bẩn thối tha. Lúc trước Thành Quốc phủ các ngươi hối hôn, đẩy con thứ ra cho đi ở rể, bắt đầu từ lúc kia, hai phủ chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì.