Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 333: Khám nhà diệt tộc




Thành Quốc phủ Lạc Diên Niên thân thể run lên, lập tức sắc mặt kịch biến.

Đại phu nhân Vương thị quỳ trên mặt đất càng là sắc mặt trắng bệch, cuống quít đỏ hồng mắt trừng mắt nàng nói:

- Tôn Xảo Hương! Ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi vu khống! Ngươi chó dại cắn người linh tinh!

Lập tức “Cộp cộp cộp”, cuống quít dập đầu, run giọng nói:

- Trưởng công chúa minh giám! Dân phụ căn bản không cho nàng những thi từ kia, càng không có viết qua những thơ phản kia! Dân phụ nếu có nói sai, thiên lôi đánh xuống! Chết không yên lành!

Nói xong, lần nữa “Cộp cộp cộp” dập đầu, rất nhanh trên trán tràn đầy máu tươi.

- Vương Vân! Rõ ràng chính là ngươi cho ta! Những thơ phản này đều là ngươi viết! Đều là ngươi viết! Ngươi nghĩ một hòn đá ném hai con chim, hại Tần gia, hại Tống gia chúng ta! Ngươi quá tàn độc! Trưởng công chúa minh giám!

- Trưởng công chúa minh giám! Dân phụ căn bản cũng không có gặp qua Tống gia phu nhân! Dân phụ cũng căn bản không biết làm thơ, vu khống! Nàng là vu khống!

Trong đại sảnh, lập tức kêu oan loạn một mảnh.

Hai quý phụ nhân lập tức đỏ mắt cãi nhau.

- Ba!

Lạc Diên Niên đột nhiên một tay tát lên mặt Vương thị, trực tiếp khiến nàng miệng đầy máu tươi, một cái răng bay ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn phẫn nộ quát:

- Bát phụ! Trước mặt Trưởng công chúa, sao có thể làm càn! Ai đúng ai sai, Trưởng công chúa tự có định đoạt, không cần ngươi ở đây ồn ào!

Vương thị bụm gò má cứng người một chút, cuống quít dập đầu, toàn thân run rẩy, không dám nói thêm một lời.

Giang Cấm Nam nhìn phía trên một chút, lập tức trầm giọng nói:

- Cũng dẫn phu nhân Lạc gia vào nhà lao đi, ngày mai ta tự mình thẩm vấn.

Lập tức lại nói:

- Diên Niên huynh, hiện tại bổn thành chủ muốn phái người đi Thành Quốc phủ của ngươi điều tra tất cả văn thư tranh chữ, ngươi có ý kiến gì không?

Lạc Diên Niên lập tức cúi đầu chắp tay nói:

- Thành chủ cứ đi điều tra, Lạc mỗ đối với Đại Viêm đối với Thánh thượng, đối với Trưởng công chúa một lòng trung thành, nhật nguyệt chứng giám! Trong nhà nếu có thơ phản thành chứng cứ phạm tội, Lạc mỗ lập tức vươn cổ chịu chết, tuyệt không dám khiến người khác động thủ!

- Tốt! Trương Võ! Ngươi dẫn người đi Thành Quốc phủ điều tra!

- Rõ!

Ngoài cửa truyền đến một tiếng tuân lệnh.

Lập tức, tiếng bước chân đi xa.

Trong phòng giáp sĩ lập tức đem đám người Tống gia, và Thành Quốc phủ Vương thị mang ra ngoài.

Lạc Diên Niên vẫn như cũ quỳ trên đất, cái trán chạm đất, trên mặt nhìn không rõ biểu hiện.

Giang Cấm Nam nhìn hắn một cái, quay người chắp tay nói:

- Trưởng công chúa, ngài xem thuộc hạ xử trí như vậy, có thỏa đáng hay không?

Váy đỏ và tóc dài sau lưng Nam Cung Hỏa Nguyệt đều yêu tĩnh lại, trên trán ấn ký hỏa diễm cũng biến mất không thấy gì nữa.

Trên mặt nàng khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía đám người quỳ bên dưới.

Sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói:

- Đều đứng lên đi.

Đám người lúc này mới lần lượt đứng dậy, vẫn như cũ khom người cúi đầu, trong lòng sợ hãi lo sợ, hai chân như nhũn ra.

- Người đâu! Chuyển một bộ ghế mới cho Trưởng công chúa!

Giang Cấm Nam lập tức quát.

Rất nhanh, một bộ ghế dựa mềm mới tinh đem đến trên đài.

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn qua thiếu nữ nhu nhược dưới đài kia, dừng một chút, nói:

- Tần gia tiểu thư, đem thi từ trong tay ngươi kia, dâng lên ta xem một chút.

Giang Cấm Nam lập tức tự mình đi cầm, hai tay dâng trình lên.

Tần Vi Mặc thở hổn hển nói:

- Điện hạ, phía trên kia... Ngoại trừ thi từ và tranh vẽ ra, còn có... Còn có một chuyện xưa chưa viết xong...

- Chuyện xưa?

Nam Cung Hỏa Nguyệt tiếp nhận bức tranh, chậm rãi mở ra, hỏi:

- Chuyện xưa gì?

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Tam... chuyện xưa nói về ba nước hưng suy, tên là... « Tam Quốc Diễn Nghĩa ».

Bức tranh chầm chậm mở ra.

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt tùy ý nhìn về chuyện xưa phía sau thi từ.

Một nữ tử ốm yếu mà thôi, cho dù có thể làm ra một vài bài thi từ hay, còn có thể viết ra chuyện xưa đặc sắc gì?

Không có kiến thức còn không có kinh nghiệm, chỉ dựa trên sách sao có thể nhìn ra tri thức gì?

Cho nên, nàng cũng không có ôm hi vọng gì.

Chỉ là chuẩn bị tùy ý xem qua mà thôi.

Nhưng bài thơ thứ nhất mở đầu chuyện xưa này lập tức khiến mắt nàng sáng lên.

- Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, Lãng hoa đào tận anh hùng.

Thị phi thành bại chuyển đầu không. Thanh sơn y cựu tại, Kỷ độ tịch dương hồng.

- Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, Quán khan thu nguyệt xuân phong. Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng. Cổ kim đa thiểu sự, Đô phó tiếu đàm trung (*)

[*Lâm giang tiên – Dương Thận:

Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông,

Bọt sóng tung lấp vùi hết anh hùng.

Đúng sai, thành bại cũng đều biến thành không.

Chỉ có núi xanh vẫn mãi như xưa,

Dù trải bao lần ráng chiều soi đỏ.

Những người chài cá và tiều phu đầu bạc trên bến sông,

Đã quen nhìn trăng thu, gió xuân (ý nói từng trải).

Một vò rượu đục, vui mừng gặp nhau.

Xưa nay bao nhiêu chuyện đã qua,

Đều mang vào trong những cuộc chuyện, tiếng cười.]