Ngay cả Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam lúc này cũng bị hù sắc mặt trắng bệch, hai chân bắt đầu như nhũn ra.
Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mở miệng thì thầm:
- Viêm tướng vương... Viêm tương vong... Lần này, ngược lại là trực tiếp theo biến thành Viêm.
- Phù phù!
Trong đám người, những người khác nhà họ Tống, đều hai chân mềm nhũn, quỳ trên đất, run rẩy không thôi.
Nguyệt Vũ tiếp tục nói:
- Nếu như bài đầu là trùng hợp, bài hai cũng trùng hợp, vậy bài thứ ba này, hẳn là sẽ không trùng hợp nữa? Các đại nhân đang ngồi đây hiểu thi từ, nếu như đọc mấy lần những thi từ Tần gia tiểu thư và Tống gia công tử sẽ phát hiện, thi từ Tần gia tiểu thư rất êm dịu, bằng trắc chập trùng đều dùng rất tốt, từ ngữ cũng dùng không có tì vết quá lớn. Nhưng thi từ Tống gia công tử, những từ ngữ khác cũng không có vấn đề, vừa rồi chính là mấy chữ kia, ảnh hưởng tới mỹ cảm cả bài thơ. Cho nên, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Vừa nghe lời này, Tống Phủ và Tôn Xảo Hương nằm sấp trên mặt đất, mặt đều xám như tro, xụi lơ như bùn nhão, toàn thân run rẩy không ngừng, một câu cũng nói không nên lời.
Tống Phủ quỳ trên đất, trực tiếp ướt một bãi.
- Viêm tương vong, viêm tất vong...
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại lầm bầm niệm vài câu, trong tay cầm cái nắm tay ghế đột nhiên “Két” một tiếng biến thành bột phấn!
Lập tức, tóc dài sau lưng bay múa, trên thân váy đỏ phần phật, hai đầu lông mày ẩn ẩn xuất hiện một ấn ký hỏa diễm đỏ tươi như máu.
Nhiệt độ cả tòa đại sảnh đột nhiên lên cao!
- Phịch!
Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam đứng bên cạnh, hai chân mềm nhũn, quỳ trên đất.
Tất cả mọi người dưới sảnh, đều tâm kinh đảm hàn, đồng loạt quỳ xuống, run lẩy bẩy.
Trong phòng quý tộc phụ nhân thiên kim, ngoài cửa thủ vệ và tân khách khác, đều hai chân mềm nhũn, nằm rạp trên mặt đất, trong lòng kinh hãi.
Tôn Xảo Hương nằm rạp trên mặt đất kia, trực tiếp thân thể mềm nhũn, bị hù ngất đi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt áo bào phồng lên, sau lưng tóc dài múa, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt lạnh như băng nói:
- Đại Viêm đế quốc ta, sao lại bởi vì ngươi làm ra vài câu thơ phản, mà tương vong, tất vong?
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng!
Cái ghế nàng vừa ngồi phía sau, nháy mắt hóa thành mảnh vụn, bay lả tả trong sảnh đường!
Giang Cấm Nam quỳ trên mặt đất run rẩy, lập tức kịp phản ứng, cuống quít ngẩng đầu phẫn nộ quát:
- Người đâu! Bắt tất cả phản tặc Tống Phủ và Tống gia lại, giải vào nhà lao! Ngô Chiến! Ngươi lập tức dẫn đầu nhân mã, bắt toàn bộ tất cả mọi người Tống gia Mạc Thành, mặc kệ nam nữ lão bà, đều bắt hết cho ta! tất cả phủ đệ phòng ốc ruộng đồng tài sản Tống gia toàn bộ niêm phong! Ngày mai lập tức để quan phủ dẫn người đi trong phủ điều tra, không cho phép buông tha bất kỳ ngóc ngách nào! mang tất cả văn thư thư hoạ các loại vật phẩm, toàn bộ tịch thu về! Đến lúc đó, ta báo cáo Thánh thượng, áp giải những phản tặc này về kinh đô thẩm vấn!
- Rõ!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lạnh lẽo.
Lập tức, một đội giáp sĩ vọt vào, trực tiếp đè người Tống Phủ đang run sợ trong sảnh, và người nhà họ Tống trong thính đường khác, cả buồng trong cũng vang lên tiếng các phụ nhân, tiểu thư hoảng sợ mà tuyệt vọng, thét chói tai than khóc kêu oan.
Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặc nho bào đột nhiên lảo đảo từ ngoài cửa vọt vào, “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc hét lớn:
- Trưởng công chúa! Trưởng công chúa! Thảo dân là oan uổng! Thảo dân là oan uổng! Những thi từ kia không phải thảo dân sở tác, là thúc thúc thẩm thẩm thảo dân cưỡng ép thảo dân, buộc thảo dân, bắt thảo dân sao chép, bắt thảo dân cố ý ở trước mặt những người khác đọc ra... Oan uổng! Thảo dân oan uổng!
Người này chính là Tống gia tử đệ Tống Chinh Minh.
Hắn vừa rồi còn ở ngoài dương dương đắc ý, chuẩn bị đi vào bái kiến Trưởng công chúa, hảo hảo nhục nhã tiểu thư Tần gia một phen, ai ngờ sau một khắc liền thành viết thơ phản, hơn nữa còn dâng cho Trưởng công chúa, lập tức bị dọa ngũ lôi oanh đỉnh, hồn bay lên trời, làm gì còn dám do dự, cuống quít xông tới khai thật, dập đầu cầu xin tha thứ, hi vọng có thể bảo toàn mạng nhỏ.
Lúc này, Tôn Xảo Hương bị giáp sĩ nhấc lên, cũng đột nhiên tỉnh lại, nghe nói muốn khám nhà diệt tộc, nàng lập tức kinh hãi tuyệt vọng, lại nghe chất tử đem trách nhiệm đẩy lên trên người mình, cuống quít khóc hét lớn:
- Trưởng công chúa! Thành chủ! Oan uổng! Dân phụ oan uổng! Những thi từ này không phải dân phụ, là... Là... Thành Quốc phủ Đại phu nhân cho dân phụ! Nàng bắt dân phụ tìm người đưa cho Trưởng công chúa, nàng muốn diệt trừ con thứ nhà nàng kia, muốn diệt hết Tần gia, là nàng! Là nàng! Đều là bọn hắn Thành Quốc phủ viết thơ phản!
Vừa nghe lời này, đám người trong sảnh lần nữa lấy làm kinh hãi.