Tần Xuyên giật mình, nói:
- Tiểu tử kia chỗ nào lợi hại? Không phải chỉ là một tú tài, biết đọc vài cuốn sách, biết làm mấy bài thơ từ sao?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Nhị ca, không thể xem nhẹ bất cứ người nào nha. Ngươi sang năm muốn tham gia khảo thí Long Hổ học viện, cũng không nên xem nhẹ bất kỳ đối thủ nào, nếu không khẳng định ăn thiệt thòi.
Tần Xuyên gật đầu nói:
- Ta đây đương nhiên biết, chỉ là, tiểu tử Thanh Chu kia xác thực không nhìn ra chỗ nào lợi hại. Một đầu ngón tay nhị ca, là có thể đẩy ngã hắn, ngươi tin hay không?
Tần Vi Mặc cười lắc đầu nói:
- Vi Mặc không tin.
Trong lòng nàng nói thầm: Tỷ phu một quyền là đánh chết một người rồi, mới sẽ không bị ngươi đẩy ngã đâu.
Tần Xuyên cười nói:
- Xem thường nhị ca phải không? Nếu không chờ đêm nay trở về chúng ta đi tìm Thanh Chu, để ngươi mở mang kiến thức một chút xem nhị ca lợi hại, có được hay không?
Tần Vi Mặc lập tức nói:
- Không được. Nhị ca, không cho phép ngươi khi dễ tỷ phu.
Tần Xuyên cười ha ha nói:
- Nói đùa, nói đùa. Thanh Chu là thư sinh, nhị ca là võ giả, làm sao sẽ khi dễ hắn. Lúc nhị ca muốn khi dễ, cũng khi dễ ngoại nhân, nơi nào sẽ khi dễ thân muội phu của mình.
- Thân muội phu...
Tần Vi Mặc nghe cái từ này, tim lập tức đập nhanh một trận.
Huynh muội hai người đang nói chuyện, tiếng ồn ào nói chuyện phiếm ngoài đại sảnh đột nhiên ngừng lại.
Lập tức, thành chủ Giang Cấm Nam bên ngoài vang lên:
- Trưởng công chúa tới.
Trong đại sảnh.
Đám người cuống quít đứng lên, cúi đầu rủ mắt xuống, an tĩnh lại.
Trong thiên phòng, các nữ quyến cũng đều cuống quít dừng nói chuyện phiếm, đứng lên, khoanh tay cung kính đứng, yên tĩnh chờ đợi.
Không bao lâu.
Một thân ảnh cao gầy mặc váy đỏ đi giữa bốn thị nữ và một vài nha hoàn chen chúc đi cùng Giang Cấm Nam từ ngoài đình viện vào đại sảnh.
Đám người trong đại sảnh bị ánh mắt thiếu nữ váy đỏ này quét qua, khiến trong lòng run lên, nín thở ngưng thần, cúi đầu xoay người, một cử động cũng không dám.
Cho dù những lão giả quý tộc từng trải, trong lòng cũng căng lên, cũng không dám thở mạnh một hơi.
Thiếu nữ này từ lúc mười ba tuổi đã chủ động tòng quân, biểu hiện tài năng quân sự kinh người, năm năm qua, giết địch vô số, tay còn chém xuống đầu Tấn vương còn có cả mấy người Hoàng tộc, hơn nữa còn lừa giết mười vạn người nước láng giềng, ngay cả đại quân địch quốc nghe đều biến sắc, chớ nói chi là những người chưa từng trải qua chiến trường như bọn họ.
Thiếu nữ này không giận tự uy, toàn thân trên dưới tự mang một cỗ khí thế làm cho người sợ hãi run sợ, không người nào dám ngẩng đầu nhìn nhiều.
- Trưởng công chúa, mời ngài ngồi.
Giang Cấm Nam Giang thành chủ ở Mạc Thành một tay che trời, lúc này cũng chú ý cẩn thận, thân thể có chút khom xuống, biểu hiện ra rất cung kính.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đi đến chủ vị, phất váy đỏ, quay người ngồi xuống, tà váy đỏ giống như hỏa diễm, khiến thiếu nữ này tăng thêm một phần khí thế càng thêm làm cho người ta sợ hãi.
Giang Cấm Nam ở bên cạnh chắp tay cười nói:
- Trưởng công chúa, hôm nay tại hạ mời rất nhiều tân khách, đến bày tiệc tẩy trần cho Trưởng công chúa, thuận tiện chúc mừng Trưởng công chúa trận chiến này đại thắng, nâng cao uy thế Đại Viêm ta, hộ bách tính Đại Viêm ta. Tất cả mọi người chuẩn bị một chút tiểu lễ vật dâng lên Trưởng công chúa, bày tỏ tâm ý, hi vọng Trưởng công chúa có thể nhìn một chút.
Vẻ mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nhìn xuống mặt đám người một chút, không nói gì.
Giang Cấm Nam lập tức liếc mắt ra hiệu cho mấy người phía dưới.
Trương gia gia chủ Trương Tùng lập tức dẫn đầu đám người đi vào giữa sảnh, cúi đầu chắp tay, vẻ mặt tràn đầy cung kính nói:
- Trương Tùng bái kiến Trưởng công chúa. Lần này Trưởng công chúa ở biên cảnh chống cự quân địch, đại hoạch toàn thắng, không chỉ có lập uy cho Đại Viêm ta, còn bảo vệ bách tính toàn thành Mạc Thành chúng ta. Tại hạ biết Trưởng công chúa không thích phô trương lãng phí, cho nên hôm nay cũng không dám mang những vật khác tới, chỉ lấy một thanh bảo kiếm, dâng lên Trưởng công chúa, còn hi vọng Trưởng công chúa không ghét bỏ.
Vừa dứt lời, bên cạnh lập tức đi ra một người, hai tay dâng một hộp gỗ thật dài, đưa tới trong tay hắn.
Trương Tùng tiếp nhận, xoay người cúi đầu, hai tay nâng hộp gỗ lên.
Giang Cấm Nam lập tức xuống tới cầm lấy, đi qua cung kính dâng lên trước mặt Trưởng công chúa.
Một thị nữ sau lưng Nam Cung Hỏa Nguyệt đi ra, mở hộp gỗ ra, từ trong lấy ra một thanh bảo kiếm, hai tay dâng lên, đưa tới trước mặt của nàng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thoáng qua, tiếp trong tay, cầm chuôi kiếm, “Tranh” một tiếng, rút ra một đoạn.
Lập tức hàn quang bắn ra, nhiệt độ không khí trong phòng giống như bỗng nhiên giảm xuống!
- Kiếm tốt!
Giang Cấm Nam ở một bên vẻ mặt tươi cười khen:
- Kiếm này tiếng như thanh tuyền, lưỡi kiếm hàn quang mạnh mẽ, kiếm khí nội liễm