Giang Bắc nhìn nhìn thoáng qua, gật đầu cười nói:
- Chất lượng nhìn không tệ, là đồ tốt.
Sau đó ánh mắt của hắn vừa nhìn tay thiếu nữ yếu đuối kia đang cầm thứ gì đó.
Tần Vi Mặc đưa tay, đưa bức tranh đã đóng gói tốt đưa tới trước mặt Tần Xuyên, ôn nhu nói:
- Nhị ca, đây là Vi Mặc làm một chút thi từ và tranh vẽ, ca đưa cho Giang thúc thúc nhìn một chút.
Tần Xuyên vội vàng tiếp nhận, hai tay dâng lên đưa tới trước mặt Giang Bắc.
Giang Bắc nhìn chỉ là nhìn lướt qua, cười nói:
- Đã là thi từ thư hoạ, vậy cũng không có gì mà kiểm tra, dù sao ta cũng xem không hiểu. Ha ha, Văn Chính huynh, vị tiểu thiên kim này của huynh xem ra chính là tiểu tài nữ, không tệ, không tệ.
Tần Văn Chính khiêm tốn nói vài câu, rồi dẫn theo gia quyến, lên bậc thang.
Tống Như Nguyệt đỡ khuê nữ nhà mình.
Tần Xuyên đi theo một bên khác bất cứ lúc nào cũng đều chú ý đến.
Chỉ là lên vài bậc thang, mặt Tần Vi Mặc liền đỏ ửng, thở gấp thở phì phò, bộ dáng bất cứ lúc nào đều sẽ té ngã.
Tống Như Nguyệt không chỉ thấp giọng trách nói:
- Mẫu thân đã nói rồi, loại trường hợp này, ngươi tới làm gì? Bảo bối thi từ của ngươi, đến lúc đó mẫu thân giúp ngươi tặng Trưởng công chúa là được, cần gì phải tự mình đến một chuyến, chút nữa nếu té xỉu, Aiz...
Tần Vi Mặc nắm chặt quà trong tay, không nói gì.
Tần Xuyên bên cạnh vội vàng khuyên lơn:
- Mẫu thân, không sao đâu, có ta nhìn Vi Mặc. Vi Mặc cả ngày ở trong nhà, cũng không có ra cửa, lần này thật vất vả có thể ra một lần, hít thở không khí, cũng không phải chuyện gì xấu.
Tống Như Nguyệt lại thở dài một hơi, không nói gì thêm.
Người hầu dẫn bọn họ đi vào một đại sảnh rộng rãi.
Trong đại sảnh, quan viên gia tộc khác tới sớm đang uống trà nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tần Văn Chính đi tới, đều đứng lên, nhiệt tình hàn huyên.
Nữ quyến được đưa tới gian phòng bên cạnh.
Tống Như Nguyệt rất mau tìm thấy mấy quý phụ nhân thân thiết.
Mấy người rất nhanh hợp lại với nhau.
Tần Vi Mặc một người an tĩnh ngồi trên ghế trong góc, trong tay nắm thật chặt bộ thi từ tranh vẽ kia.
Tần Xuyên chào hỏi mấy nam tử trẻ tuổi quen biết rồi đến bồi nàng.
Tống Như Nguyệt ngồi ở bên cạnh, mặc dù đang cùng mấy quý phụ nhân kia nói chuyện phiếm nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn qua bên này một chút.
- Vi Mặc, thi từ trên họa quyển này, đều do chính ngươi làm sao?
Tần Xuyên nhẹ giọng hỏi.
Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, nhị ca.
Tần Xuyên đưa tay cười nói:
- Nhị ca có thể nhìn xem không?
Tần Vi Mặc lắc đầu, ôn nhu nói:
- Chút nữa Vi Mặc muốn tặng cho Trưởng công chúa, nhị ca cũng không thể tùy tiện đụng. Nếu không cẩn thận làm hư, lúc đó thảm rồi.
Tần Xuyên cười cầm bánh kẹo trong mâm bên cạnh, đưa tới trước mặt nàng nói:
- Nhìn ngươi quý bảo bối còn ghét bỏ nhị ca tay dơ đúng không?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Ta không ăn, nhị ca, ngươi gần đây luyện võ luyện thế nào rồi?
Tần Xuyên bóc bánh kẹo nói:
- Tạm được, cũng cứ vậy. Nói cho ngươi nghe, đoán chừng ngươi cũng nghe không hiểu.
Tần Vi Mặc có chút mím môi, trong lòng nói thầm: Tỷ phu cũng đang luyện võ đó.
Tần Xuyên bỏ kẹo vào trong miệng, nhìn chằm chằm vẻ mặt nàng mấy lần, nói:
- Vi Mặc, hai ngày này nhìn ngươi tinh thần không tệ, đêm nay trên đường đi cũng không thấy ngươi ho khan. Xem ra những thuốc kia hiệu quả không tệ, ngươi phải nhớ kỹ mỗi ngày đều uống, cũng không thể dừng lại.
Tần Vi Mặc hé miệng cười khẽ, gật đầu nói:
- Ừm, Vi Mặc cũng muốn mỗi ngày ăn, Vi Mặc cũng không muốn dừng lại.
Tần Xuyên có chút kỳ quái nói:
- Thế nào? Thuốc không đủ sao? Đợi ngày mai nhị ca lại đi mua thêm, nếu trong thành không có, nhị ca ra thành đi nơi khác mua.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Tạm thời vẫn đủ.
Trong lòng nàng nói thầm: Tạm thời tỷ phu vẫn nguyện ý bồi nàng, chỉ là không biết, sẽ bồi nàng bao lâu.
Tần Xuyên nhìn mẫu thân của mình một chút, đột nhiên lại xích lại gần nàng hỏi:
- Vi Mặc, ngươi nói thực cho nhị ca biết, đêm đó ngươi hôn mê, ngày thứ hai tỉnh lại, lúc Thanh Chu đi thăm ngươi, mẫu thân sao lại đột nhiên kéo Thanh Chu vào phòng của ngươi? Cái này... Giống như không hợp quy củ? Mà mẫu thân không phải không cho bất kỳ nam tử nào đi vào phòng của ngươi sao? Ta và phụ thân cũng chưa hề đi vào qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tần Vi Mặc cười cười, ôn nhu nói:
- Nhị ca, chuyện này, ngươi hẳn là nên hỏi mẫu thân, Vi Mặc cũng không rõ lắm.
Tần Xuyên nghe vậy, đành phải lắc đầu:
- Được rồi, mẫu thân mới không nói với ta loại chuyện này. Mà loại chuyện này nhìn có chút xấu hổ, ta vẫn đừng hỏi nữa đi. Ta chỉ là có chút kỳ quái, Thanh Chu tiểu tử kia nhìn ngơ ngác, có vẻ giống như vô cùng được mẫu thân thích, thật sự là kỳ quái.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Nhị ca, thật ra tỷ phu rất lợi hại, chỉ là ca không biết mà thôi.
- Hả ?