Trên tường thành Mạc Thành, quân sĩ mặc giáp chấp duệ, trang nghiêm đứng gác.
Ngoài cửa thành, cờ bay phấp phới, tiếng người xôn xao.
Không bao lâu.
Trên đường lớn phía trước cách đó không xa, bụi đất tung bay, một đội ngân giáp thiết kỵ dẫn đầu lao vụt mà tới.
Lúc gần đến chỗ đám người Giang Cấm Nam, cũng không xuống ngựa, mà là phân tán ra, vây quanh đám người ngoài thành, chậm rãi đi lại.
Từng cặp mắt lạnh lẽo bén nhọn, bắt đầu rà xoát đám người một lượt.
Mỗi một người bị những ánh mắt ngân giáp thiết kỵ này quét đến, đều bất giác toàn thân phát lạnh.
Cho dù là võ giả, cũng cảm thấy sóng lưng phát lạnh.
Mấy trăm người ngoài thành đều câm như hến.
Lại qua một lát.
Tiếng chân như sấm, ầm ầm rung động.
Từ xa mà đến gần.
Đám người lập tức nín thở ngưng thần, ngưng mắt nhìn lại.
Thân ảnh mặc áo giáp đỏ thẫm, cưỡi ngựa hỏa diễm, rốt cục xuất hiện trên đại đạo phía trước.
Ở sau lưng nàng, mấy trăm người mặc ngân giáp đi theo, trong tay cầm ngân thương cưỡi thiết kỵ, trùng trùng điệp điệp chạy tới vây quanh nàng.
Còn chưa tới gần, một cỗ khí thế như chiến trường đáng sợ đập vào mặt đám người Mạc Thành ra nghênh đón.
Có người không nhịn được hai chân như nhũn ra.
Rất nhiều người trong lòng phát run, ánh mắt thậm chí bị đâm đau nhức, vội vàng cúi đầu xoay người, không dám nhìn.
Rất nhanh, Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt dẫn theo thiết kỵ chạy tới gần.
Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam cùng đương gia quý tộc khác đều tiến lên một bước, khom người cúi đầu, chắp tay hành lễ.
Các thành viên quý tộc hai bên đường đều cùng nhau hành lễ.
Đừng nói là bọn hắn, cho dù vương công đại thần kinh đô nhìn thấy vị này cũng phải cung cung kính kính, cúi đầu hành lễ.
Không bao lâu.
Giang Cấm Nam cưỡi lên ngựa, bồi tiếp Trưởng công chúa, đi phía sau, mọi người chen chúc, trùng trùng điệp điệp đi vào thành.
Sau lưng Trưởng công chúa, chỉ có hai mươi nữ hộ vệ đi theo vào thành.
Mấy trăm thiết kỵ kia ở ngoài thành hạ trại chờ.
Tự có quân sĩ trong thành, mỗi ngày đến ân cần đưa lên đồ ăn và vật dụng thường ngày.
Trên đường phố, đám đông chen chúc kín mít.
Nhưng hai bên đường phố, đều có binh sĩ Mạc Thành tạo thành bức tường người chặn đường, đề phòng có người không có mắt, đột nhiên va chạm Trưởng công chúa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cưỡi tuấn mã lông như hỏa diễm, trên đường đi rất ít nói chuyện, ánh mắt quan sát bách tính trong thành.
Bên cạnh là Giang Cấm Nam thành chủ Mạc Thành, thỉnh thoảng lại quan sát sắc mặt của nàng.
Lúc gần đến cầu bắc vào trong thành, Nam Cung Hỏa Nguyệt ngừng ngựa, quay đầu nhìn hắn nói:
- Giang thành chủ, bách tính ngoài thành, hình như sống cũng không quá tốt.
Giang Cấm Nam lập tức lưng đổ mồ hôi, không dám biện luận, vội vàng cúi đầu bồi tội nói:
- Vâng, là thuộc hạ thất trách. Thuộc hạ sau này ổn thỏa tận lực cải thiện cuộc sống bách tính ngoài thành, tuyệt không cô phụ kỳ vọng Trưởng công chúa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua thành viên quý tộc theo sau lưng cách đó không xa ăn mặc tơ lụa vẻ mặt hồng hào, thản nhiên nói:
- Thái tổ nhân từ hào phóng, phong rất nhiều công huân tước vị. Có vài quý tộc mấy đời đều ngồi không ăn bám, không có chút thành tựu nào, đối với quốc gia đối với bách tính cũng không có chút ích lợi nào, nhưng vẫn cẩm y ngọc thực, không lo ăn uống, xa xỉ hưởng thụ. Giang thành chủ cảm thấy, như vậy thích hợp sao?
Giang Cấm Nam cúi đầu, trán đầy mồ hôi, không dám trả lời.
Đây chính là liên quan đến chính sách quốc gia ngôn luận, tiên đế và đương nhiệm Thánh thượng cũng không có xử lý tốt, trên triều đình càng vì việc này nhấc lên mấy lần gió tanh mưa máu, hắn nào dám xen vào.
Cũng chỉ có Trưởng công chúa dám ở trước mặt mọi người, tùy ý lớn lối đưa ra nghị luận.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không tiếp tục nhiều lời, đi tới phía trước.
Trong nội thành càng thêm náo nhiệt.
Phố lớn ngõ nhỏ, mọi người chen vai, rộn rộn ràng ràng, ngẩng cổ, ngửa đầu, nhìn về phía chỗ cửa thành.
Đợi nhìn thấy thân ảnh một thân giáp đỏ, cao gầy uy phong, cùng con ngựa cao to như liệt hỏa kia, đám người lập tức sôi trào lên, đều kích động cao giọng thét lên:
- Trưởng công chúa! Trưởng công chúa!
Rất nhiều người kích động khóc lên.
Nam Cung Hỏa Nguyệt chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua, cứ đi tới phía trước.
Mọi người kích động theo sau lưng nàng, hợp thành một dòng lũ lớn, thanh thế khoa trương kéo tới phủ thành chủ.
Phía đông phủ thành chủ, có phủ đệ kiến tạo riêng cho Trưởng công chúa, bình thường có người trấn giữ, không ai dám vào.
Giang Cấm Nam lại xây rất nhiều cảnh vật mới, đồng thời, toàn bộ phủ thành chủ đều di dời, người ở trong viên toàn bộ chuyển ra ngoài, đến phủ đệ bên cạnh ở tạm.
Mãi đến khi Nam Cung Hỏa Nguyệt đi vào phủ thành chủ, đám người vẫn tụ tập ở đường phố bên ngoài nơi đó, không giải tán, rất nhiều người vẫn đang kích động hô to “Trưởng công chúa”.