Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, Tiểu Điệp sớm đã ngủ say.
Hắn đi qua giúp tiểu nha đầu đắp chăn xong, hôn gương mặt kiều nộn tiểu nha đầu một cái, mới trở về phòng của mình.
Thần hồn Xuất Khiếu, tiếp tục tu luyện.
Trước tiên ở gian phòng đánh một hồi Bôn Lôi Quyền, sau đó xuyên thấu nóc nhà, bay lên giữa không trung, dạ du bay về phía Uyên Ương Lâu.
Lúc qua chỗ Tần nhị tiểu thư, hắn do dự một chút, bay xuống dưới.
Vừa xuống nóc nhà, thì nghe đến trong phòng phía dưới truyền đến một trận tiếng ho khan quen thuộc.
Trong lòng hắn khẽ động, xuyên thấu nóc nhà, bay vào gian phòng.
Trong căn phòng mờ tối, nến đỏ le lói.
Trong phòng hơi ấm bồng bềnh, hương khí lượn lờ.
- Khục... Khụ khụ...
Trên giường, màn lắc lư, lại truyền tới tiếng thiếu nữ ho khan.
Thân ảnh trong màn như ẩn như hiện, thân thể lật qua lật lại một chút, tựa hồ ngủ không được, thở dài một hơi.
Sau một lúc lâu, nàng lại ho khan lần nữa.
- Khục... Khụ khụ...
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Thu nhi nghe được âm thanh, bước nhanh đến, đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc màn lên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng mà nói:
- Tiểu thư, muốn uống chút thuốc hay không? Châu nhi đang làm nóng.
Trên giường thiếu nữ khẽ lắc đầu, lần nữa ho khan.
Màn che kia xốc lên, có thể nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ tái nhợt, một bàn tay thon thả cầm khăn tay màu xanh nhạt, trên khăn tay, đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Khóe miệng thiếu nữ kéo theo một vệt máu, hai mắt thất thần, ngơ ngác nhìn qua đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Thu nhi khóc nức nở nói:
- Tiểu thư, để Châu nhi đi gọi cô gia đi, ngài... Ngài ho thật nhiều máu...
Thiếu nữ lắc đầu, âm thanh cố hết sức nói:
- Không... Không nên quấy rầy tỷ phu...
Nói xong, sắc mặt lại tái nhợt ho khan.
Thu nhi ở một bên đau lòng nước mắt rưng rưng.
Lạc Thanh Chu nhìn cảnh này, trong lòng đột nhiên một trận đau đớn thương tiếc.
Hắn không tiếp tục do dự, lập tức từ nóc nhà bay ra, bằng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, hồn phách trở về cơ thể.
Lập tức ra cửa.
Trong bầu trời đêm, ánh trăng mờ ảo, sao đêm lấp lánh.
Hắn bước nhanh hơn, trong đầu tràn đầy hình ảnh thiếu nữ sắc mặt tái nhợt nhu nhược kia, ánh mắt trống rỗng, bộ dáng thoi thóp.
Lúc này, hắn còn do dự gì nữa?
Nếu quả thật có thể cứu tính mạng thiếu nữ kia, thật sự có thể chữa khỏi bệnh của nàng, dù là bị tất cả mọi người thóa mạ và xem thường, dù là mất đi cơ hội khảo thủ công danh, dù là sẽ bị Tần phủ đuổi ra...
Hắn cũng nguyện ý!
Thế gian này, vốn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đáng giá người nào đó phấn đấu quên mình.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Thiếu nữ kia không chỉ là hồng nhan tri kỷ của hắn.
Ở Tần phủ này, ngoại trừ người nào đó, chính là thiếu nữ kia cho hắn ấm áp nhiều nhất.
Sao hắn lại có thể trơ mắt nhìn đối phương hương tiêu ngọc vẫn.
Trong phòng.
Thiếu nữ trên giường vẫn thỉnh thoảng ho khan.
Thu nhi cuống quít ra phòng, thúc giục Châu nhi nhanh đưa thuốc tới.
Hai nha hoàn đang vội vàng bận rộn trong phòng bếp, một thân ảnh đột nhiên từ trên tường viện nhảy xuống, lập tức dán góc tường, đi tới dưới mái hiên.
- Két...
Hắn nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, nhảy vào.
Cửa sổ lặng yên đóng lại.
Hắn cởi giày ra, ném vào trong túi trữ vật, lập tức bước chân nhẹ nhàng đi tới trước giường.
- Khục... Khụ khụ...
Thiếu nữ trên giường, vẫn đang ho khan.
Nhưng tiếng ho khan cuối cùng vừa dứt, nàng đột nhiên cảm giác được cái gì, thân thể run lên, xoay đầu lại, cách màn mông lung, nhìn về phía ngoài.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân Thu nhi và Châu nhi.
Màn đột nhiên khẽ động, một thân ảnh lướt lên giường, thuần thục chui vào chăn mền, đầu rụt vào, tựa sát vào thiếu nữ.
- Tiểu thư, thuốc tới...
Thu nhi bưng thuốc, bước nhanh vào phòng.
Trên giường thiếu nữ, âm thanh khẽ run:
- Thu nhi, không... Không cần... Ta cảm giác tốt hơn nhiều...
Thuốc đúng là tới.
Nhưng không phải chén trong tay nàng bưng kia.
Tay nhỏ trong chăn, bị một bàn tay lớn ấm áp nắm chặt trong tay.
Một tay khác trong chăn ôm chặt lấy hắn.
Nàng lúc đầu thân thể run rẩy, cũng dần dần bình tĩnh trở lại, mặt tái nhợt chợt đỏ ửng mê người.
Đôi mắt trống rỗng mà thất thần, rốt cục xuất hiện sáng ngời.
- Tỷ phu... Chủ động tới đây.
Cùng lúc đó.
Đường cái cách Mạc Thành mấy chục cây số, Trưởng công chúa đã mang theo mấy trăm ngân giáp thiết kỵ, ra quân doanh, đang trên đường chạy về Mạc Thành.
Một thân áo giáp đỏ thẫm, bao bọc thân thể cao gầy, dưới ánh trăng thanh lãnh càng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
…
- Keng...
Lúc xế trưa.
Trên tầng cao trung tâm phủ thành chủ Mạc Thành đột nhiên có một tiếng chuông ngân vang.
Lập tức, toàn bộ Mạc Thành sôi trào lên.
Trưởng công chúa rốt cuộc đã đến!
Nội thành ngoại thành, phố lớn ngõ nhỏ, sớm đã chen chúc đầy người.
Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam, sớm đã dẫn theo một đám quý tộc, nhân thủ Mạc Thành, chờ trên đường lớn ngoài thành.