Lạc Thanh Chu nhìn nàng một chút, cũng không tiếp tục hỏi.
Hai người cúi đầu, yên lặng làm cỏ xới đất.
Lại qua nửa canh giờ.
Lạc Thanh Chu thấy nàng nóng, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mở miệng nói:
- Nghỉ ngơi một chút đi, uống miếng nước. Đúng rồi, ngươi có đem nước không?
Thiếu nữ dừng một chút, khẽ lắc đầu.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, xoay người, lấy ấm nước trong túi trữ vật ra, đưa tới trước mặt nàng, nói:
- Ta dùng qua, ngươi nếu không ghét bỏ, uống mấy ngụm nước đi.
Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, không có tiếp.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi ngửa đầu, miệng không cần chạm miệng ấm, trực tiếp nghiêng qua uống là được.
Thiếu nữ vẫn không lấy.
Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, đành phải mở nắp ra, chuẩn bị uống mấy ngụm.
Nhưng lúc này, ánh mắt lại đột nhiên liếc qua thấy nàng nuốt nước miếng, hai tay nhỏ còn chần chờ.
Hai tay nhỏ đầy bùn đất.
Nàng là chỉ sợ bẩn ấm nước của hắn sao?
Lạc Thanh Chu lại tới gần một chút, lần nữa đưa ấm nước trong tay tới trước mặt nàng, nói:
- Uống mấy ngụm đi, làm bẩn không sao, ta trở về rửa một chút là sạch.
Thiếu nữ lại dừng một chút, mới giơ tay nhỏ lên, chuẩn bị lấy, nhưng mắt nhìn thấy bùn đất trên tay mình, đột nhiên lại rụt trở về, nghĩ nghĩ, dùng sức lau lau lên váy mấy lần, lau xong bùn đất mới đưa tay nhận lấy ấm nước.
Nhưng nàng lại do dự, cũng không có uống.
Lạc Thanh Chu đứng dậy đi tới cửa nói:
- Ta đi tiểu tiện, chút nữa quay lại.
Hắn biết, thiếu nữ này không có ý muốn trước mặt hắn dùng ấm nước của hắn.
Chờ hắn đi ra sau cửa, thiếu nữ mới chậm rãi xoay đầu lại, nhìn cửa một chút, sau đó nhìn về phía ấm nước trong tay, dừng một chút, miệng nhỏ trực tiếp chạm miệng ấm, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, uống.
Nước sạch theo khóe miệng của nàng, chảy vào cổ tràn đầy mồ hôi trắng nõn kia, khiến nàng thấy mát mẻ.
Chút mát mẻ kia cũng chậm rãi chảy vào trong lòng nàng, làm dịu nội tâm khô cạn cô tịch của nàng.
Nàng ngửa đầu, mở hai mắt ra, nhìn ánh trăng treo trên bầu trời đêm kia, trong mắt đầy tràn ôn nhu, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa, trong sáng như ánh trăng.
Trời tối yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu đi ra một lát rồi về vườn hoa.
Thiếu nữ ngồi xổm trong bụi hoa, cầm cuốc trong tay, bắt đầu cúi đầu làm việc.
Ấm nước để sau lưng nàng.
Phía trên sạch sẽ, không có một hạt bùn đất.
Hiển nhiên.
Uống xong nàng dùng váy rất cẩn thận lau qua một lần.
Lạc Thanh Chu nhìn váy áo vải thô trên người nàng, nhớ tới thiếu nữ này tựa hồ luôn luôn mặc hai bộ màu xanh nhạt, chỉ là kiểu dáng hơi khác biệt.
Vô cùng đơn giản.
Hầu như không có y phục khác, cũng không có trang sức khác.
Ngay cả trên đầu, cũng chỉ có một chiếc trâm gỗ.
Trâm cài trâm bạc gì đó đều không có.
Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn một lúc, đi lên phía trước nói:
- Hạ Thiền, tối ngày mốt có chợ đêm, Bách Linh nói với ngươi chưa? Đến lúc đó chúng ta đi dạo chợ đêm, cái kia... Ta mua cho ngươi một cây trâm, có được không?
Tay thiếu nữ đang cuốc cỏ dại lập tức dừng lại.
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục đào, không nói gì.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm xuống, cầm cái xẻng, giúp nàng làm cỏ, lại nói:
- Là cảm tạ ngươi lần trước theo về Thành Quốc phủ giúp ta.
Thiếu nữ vẫn không trả lời.
Lạc Thanh Chu cũng không tiếp tục nhiều lời, cúi đầu nghiêm túc làm cỏ.
Dù sao đêm đó nếu như muốn đi dạo chợ đêm, hắn mua cho nàng một cây là được.
Đương nhiên, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Tiểu Điệp, tiểu Bách Linh, đều phải có.
Trong hoa viên.
Hai người ngồi xổm, yên lặng làm việc, đều không nói gì thêm.
Hai người giống như ăn ý, đều từng bước từng bước xê dịch tới phía trước, từ đầu đến cuối đều song song ngồi xổm.
Ánh trăng như nước, trong sáng ôn nhu.
Đây là một đêm chỉ thuộc về bọn họ, đêm độc nhất vô nhị.
Canh ba.
Hai người đã cuốc sạch vườn hoa, đất cũng xới xong toàn bộ.
Lạc Thanh Chu buông cái xẻng, đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, nhìn thiếu nữ vẫn ngồi xổm trên đất nói:
- Đi thôi, trở về đi. Bên kia không làm xong, ngày mai lại làm.
Thiếu nữ ngồi xổm không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu đi tới gần, cúi người, không nói gì, đoạt cuốc trong tay nàng, đặt xuống đất, nói:
- Trở về, tắm rửa, đi ngủ.
Thiếu nữ nghe được mấy chữ này, vẻ mặt giật mình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Sau một lúc lâu.
Nàng đứng lên, đi qua phía trước cầm kiếm của mình lên, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Mặc dù nhìn lạnh lùng như cũ, nhưng Lạc Thanh Chu tựa hồ không có chút nào sợ hãi.
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu đi phía trước.
Hai người một trước một sau, đi ra vườn hoa, tắm ánh trăng sáng ngời, dạo bước trong phủ đệ.
Trên đường không có người, không có đèn.
Đen nhánh, yên tĩnh.
Hai người đều không nói gì.
Mới đầu là một trước một sau đi, Lạc Thanh Chu dần dần thả chậm bước chân, sóng vai cùng nàng.