Ánh trăng trong trẻo treo trên bầu trời đêm, trên tầng mây vài ngôi sao như ẩn như hiện.
Bốn phía yên tĩnh.
Trên đường đi cũng không có gặp những người khác.
Lạc Thanh Chu từ phía sau cửa tròn đi vào vườn hoa.
Hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Tứ Tứ và Tây Tây, chỉ thấy thân ảnh quen thuộc kia đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay dùng cái xẻng nhỏ chăm chỉ xúc bùn đất.
Dưới ánh trăng, bên khuôn mặt thanh lệ non nớt kia, mồ hôi óng ánh, vài sợi tóc dính vào má, làm tăng thêm mấy phần mềm mại mỹ lệ.
Mà chuôi bảo kiếm, vẫn đặt trên bùn đất sau lưng.
Lạc Thanh Chu đứng chỗ cửa tròn, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trồng hoa dưới trăng, nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng đi tới.
Thiếu nữ như vừa xúc đất, vừa suy nghĩ, cũng không phát hiện hắn tới gần.
Thẳng đến lúc hắn ngồi xuống bên cạnh, vươn tay, giúp nàng trồng hoa.
Thân thể thiếu nữ đột nhiên run lên, chuôi bảo kiếm đặt ở sau lưng, đột nhiên xuất hiện trong tay nàng.
Một tay khác nắm chặt chuôi kiếm, trên thân hàn ý bắn ra bốn phía, trong mắt xuất hiện sát ý.
Nhưng khi nhìn là hắn, tay nắm chuôi kiếm đột nhiên nới lỏng, nhưng cũng không có buông ra, hai mắt đầu tiên là kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nàng ngồi xổm nơi đó, trên trán mồ hôi lấp lánh, trên váy áo dính bùn đất, nhìn giống như hạ nhân làm việc nặng, nhưng một chớp mắt sau nàng cầm kiếm, khí chất lại đột nhiên đại biến, giống như một sát thủ xuất kiếm phong hầu lãnh khốc.
Nhưng bất kể thế nào, dáng dấp của nàng đều xinh đẹp động lòng người như vậy.
Lạc Thanh Chu mở miệng nói:
- Ta chỉ là đến giúp ngươi trồng hoa. Mặc dù trước đó không được ngươi đồng ý, nhưng là Hạ Thiền cô nương, ngươi cũng không cần rút kiếm phản đối chứ?
Ánh mắt thiếu nữ lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm, nhất thời, chân tay luống cuống, không biết là nên đứng dậy lãnh khốc rời đi, bảo trì hình tượng lúc đầu, hay là nên cúi đầu nhận mệnh, tiếp tục ngồi xổm trồng hoa.
- Cùng trồng đi, chúng ta trò chuyện.
Lạc Thanh Chu ôn nhu nói.
Thiếu nữ nhìn hắn một cái, cúi đầu, ánh mắt chớp động, tựa hồ đang suy nghĩ.
- Dù sao ta cũng nhìn thấy rồi, giờ ngươi muốn trốn, cũng không còn tác dụng. Mà chuyện này có gì mất mặt đâu? Không phải chính là làm việc kiếm tiền sao? Ngươi hẳn là cảm thấy kiêu ngạo và tự hào mới đúng.
Lạc Thanh Chu nhẹ giọng thuyết phục.
Lập tức cầm cái xẻng nàng vứt, cúi đầu giúp nàng đào đất.
Thiếu nữ yên lặng nhìn một lát, thân thể căng thẳng mới chậm rãi trầm tĩnh lại, trên người hàn ý và sự lãnh khốc, cũng dần dần biến mất.
Triệt để tháo xuống ngụy trang.
Nàng buông bảo kiếm xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, do dự một chút, mới chậm rãi vươn tay, giúp hắn đỡ hoa.
Lạc Thanh Chu bắt đầu cuốc đất lấp vào.
Hai người yên lặng phối hợp, rất nhanh trồng xong một gốc hoa.
Lạc Thanh Chu lại đi lấy bình nước, tưới nước cho hoa.
Sau đó.
Hắn lại cầm cái xẻng, bắt đầu trồng cây thứ hai.
Lúc hắn dùng sức đào hố, thiếu nữ đột nhiên mở miệng, thấp giọng nói:
- Quá... Sâu.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua rễ cây trong tay nàng, vội vàng lại bỏ vào trong hố bỏ thêm mấy xẻng bùn đất, hỏi:
- Như vậy được chưa? Còn sâu sao?
Thiếu nữ cúi đầu, nhìn xem trong hố, lại thấp giọng nói:
- Nông...
Lạc Thanh Chu đành phải buông xuống cái xẻng, dùng tay đào một ít bùn đất trong hố lên, vừa đào vừa nói:
- Đủ rồi chứ?
- Ừm.
Thiếu nữ rốt cục khẽ gật đầu.
Sau đó cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí bỏ gốc hoa vào trong hố.
Lạc Thanh Chu bắt đầu lấp đất.
Thiếu nữ cầm bình nước bên cạnh, đợi hắn lấp xong, chậm rãi tưới nước.
- Nước nhiều lắm.
- Không, nhiều...
Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh, lại bắt đầu đào cái hố thứ ba, nói:
- Cái này sâu chút hay nông chút?
- Sâu.
Thiếu nữ buông bình nước xuống, cầm một gốc khác ngồi xổm bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hắn xúc bùn đất, lại ngẩng đầu nhìn lén hắn một chút.
- Đủ rồi sao?
- Lại, sâu chút.
Hai người phối hợp với nhau, rất mau chỗ trống trải đều trồng hết hoa.
Thiếu nữ lại qua cầm cuốc nhỏ, đi đến chỗ khác trong vườn hoa, ngồi xổm xuống, bắt đầu cúi đầu làm cỏ xới đất.
Lạc Thanh Chu đi tới, dùng cái xẻng trong tay hỗ trợ, nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Hạ Thiền, tại sao muốn cố gắng kiếm tiền như vậy?
Lần này, hắn không tiếp tục kêu “Hạ Thiền cô nương” nữa.
Hắn cảm giác hai người từ lúc ở gầm cầu, quan hệ hẳn là thân cận rất nhiều.
Nếu như không có người ngoài ở chỗ này, hẳn là không cần thiết lạnh nhạt như vậy, bỏ từ “cô nương” đi.
Thiếu nữ cúi đầu cuốc cỏ dại, nghe hắn hỏi, hơi nghiêng người, không cho hắn nhìn thấy mặt nàng, mới thấp giọng mở miệng:
- Tích lũy.
Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:
- Vậy ngươi tích lũy tiền làm gì? Ngươi ở Tần phủ có ăn có mặc, cái gì cũng có, hẳn là không cần thiết khổ cực tích lũy tiền như vậy?
Thiếu nữ cúi đầu làm cỏ, không nói gì thêm.